Khương Phó Hải nhìn Nguyễn Ngưng, ánh mắt thay đổi: “Cô đã xuống tầng hầm rồi?”
Nguyễn Ngưng: “Phải, ông Khương.”
Khương Phó Hải: “Tại sao trong đống đồ quý giá đó cô lại chọn thứ này? Cho dù hiện tại đồ cổ không có giá trị, thì hạt gạo này đáng giá sao?”
Nguyễn Ngưng không quan tâm nó có đáng tiền hay không, cô chỉ biết chỉ số may mắn của nó rất cao.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông Khương, tôi biết không dễ gì để ông có thể từ bỏ thứ mà mình yêu thích, thay vì báo ân hay là chúng ta bàn chuyện làm ăn đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây