“Cảm ơn hai người đã luôn giúp tớ.” Nguyễn Ngưng nói: “Hai người không những không bắt nạt một cô gái sống một mình như tớ mà còn luôn đưa tớ đi làm mọi việc.”
Trình Quý Lịch cười: “Cậu nói gì vậy, cậu còn bán cho chúng tớ rất nhiều gạo, bây giờ chúng tớ chính là người giàu đó.”
Lau sạch nước mắt trên mặt, hiếm khi Trình Quý Lịch nghiêm túc nói: “Còn một chuyện nữa, anh tớ nói bên phía trại tị nạn không an toàn, cho nên muốn gửi ít vật tư ở chỗ của cậu.”
Nguyễn Ngưng ngây người: “Gửi ở chỗ tớ?”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Chúng tớ không còn ai có thể tin tưởng nữa, Ngưng Ngưng, cậu nhất định phải giúp tớ việc này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây