170: Chín Năm Sau
Ngày hè nắng cháy, tại Đông Ninh phủ.
Mạnh Đại Giang giờ đã là tộc trưởng của Mạnh thị, đứng đầu trong ngũ đại Thần Ma gia tộc cùng với Trương gia! Thậm chí, tổ tiên của Trương gia đã âm thầm chỉ đạo tộc nhân rằng tại Đông Ninh phủ, Trương gia chỉ có thể là đứng thứ hai, vị trí đầu bảng thuộc về Mạnh gia! Từ đó có thể thấy được hiện tại Mạnh gia hưng thịnh đến mức nào.
Triều đình đã giao cho nhiều cao thủ của Mạnh gia những chức vụ quan trọng và béo bở tại Đông Ninh phủ, điều này khiến Mạnh gia không ngừng phát triển, có thể coi là gia tộc hưng thịnh nhất trong cả ngàn năm qua.
Ngược lại, Vân gia là ngũ đại Thần Ma gia tộc yếu nhất. Lão tổ Vân gia, Vân Vạn Hải, sau cuộc chiến tại Đông Ninh phủ đã dưỡng bệnh suốt mười năm, ông cố gắng bồi dưỡng con cháu trong gia tộc. Thế nhưng, việc nuôi dưỡng những cao thủ phàm tục rất khó khăn, còn để trở thành thiên tài Thần Ma càng khó hơn, do đó nhân khẩu của Vân gia lại càng ít, suốt mười năm qua cũng không xuất hiện thiên tài nào. Mặc dù Vân Vạn Hải thường thở dài, nhưng năm ngoái ông không chút do dự rời quê hương trở lại chiến trường. Ông Vân Vạn Hải vẫn luôn tâm niệm rằng phải chết trên chiến trường, điều này cũng khiến cho các tứ đại Thần Ma gia tộc kiêng nể.
Nhưng nếu Vân Vạn Hải chết đi, quyền lực của Vân gia chắc chắn sẽ giảm sút đáng kể. Một gia tộc thì không thể nào duy trì mãi mãi nhiều chức vụ béo bở. Thần Ma chỉ ban cho thời gian đủ để họ sống trong phú quý, nhưng theo thời gian trôi qua, nội tình của gia tộc sẽ càng ngày càng yếu đi. Nếu không có cao thủ mới nổi lên, sự suy tàn là điều khó tránh khỏi.
Tại Kính Hồ Mạnh phủ.
Mạnh Đại Giang ngồi trên ghế, những năm qua, ông giờ đã trở nên mập mạp hơn. Lúc này, ông cầm một phong thư, trong lòng vui vẻ, quay sang Liễu Dạ Bạch đang ăn dưa hấu bên cạnh mà hô: “Dạ Bạch, sau này chúng ta là thông gia nha!”
“Bọn chúng vẫn chưa kết hôn mà.” Liễu Dạ Bạch buông vỏ dưa hấu, lau miệng nói.
“Không chắc chắn sao?” Mạnh Đại Giang cười nói, “Ngươi có ý kiến gì sao?”
“Không có ý kiến, ta không có ý kiến.”
Liễu Dạ Bạch cũng thẳng thắn, “Ta xem Mạnh Xuyên lớn lên, nếu Thất Nguyệt gả cho Mạnh Xuyên, ta cũng yên tâm. Chỉ là Mạnh Xuyên và Thất Nguyệt đã viết thư nói rằng, bọn họ dự định sẽ kết hôn sau khi xuống núi.”
“Ở trên núi kết hôn cũng không được sao.” Mạnh Đại Giang thở dài, “Đều là Thần Ma, sao phải để ý những tục lễ này.”
“Nguyên Sơ sơn là thánh địa, cho nên chúng ta lên núi cũng không thể ở lại quá lâu.” Liễu Dạ Bạch giải thích, “Hai đứa trẻ dự định tổ chức một hôn lễ náo nhiệt, mời các thân hữu. Nhiều thân bằng hảo hữu cũng không thể lên núi, cho nên tốt hơn vẫn là xuống núi tổ chức.”
Mạnh Đại Giang gật đầu nói: “Được rồi, để bọn chúng quyết định, ta chỉ chờ ngày ôm cháu trai, cháu gái mà thôi.”
“Chuyện kết hôn của bọn chúng phải giữ bí mật một thời gian.” Liễu Dạ Bạch nhắc nhở, “Ngươi biết đó, Liễu gia vẫn muốn Thất Nguyệt trở về. Trên Nguyên Sơ sơn, họ không dám quấy rầy. Nhưng mà nếu xuống núi, nếu chuyện kết hôn được công khai sớm, chắc chắn Liễu gia sẽ gây rắc rối. Dù chúng ta không sợ Liễu gia, nhưng tốt nhất là nên tránh rắc rối cho chuyện hỉ sự này.”
“Ừm, yên tâm, ta sẽ giữ kín. Nếu bọn họ quyết định xuống núi kết hôn, ta sẽ không tiết lộ.” Mạnh Đại Giang nói.
“Không biết hai người bọn họ khi nào thì xuống núi.” Liễu Dạ Bạch nói.
“Nghe trong thư nói, Xuyên nhi đang tu luyện Hắc Thiết Thiên Thư, không có ý cảnh truyền thừa, việc tu luyện rất khó khăn.” Mạnh Đại Giang nói, “Chắc còn phải mất chút thời gian nữa.”
“Hắc Thiết Thiên Thư khó tu luyện, nhưng lại rất lợi hại.” Liễu Dạ Bạch nói, “Mất thêm chút thời gian cũng đáng giá.”
“Ừm.” Mạnh Đại Giang trong mắt cũng đầy mong chờ.
Hai người bọn họ thấy mình không có khả năng tu luyện cao, cuộc đời này có lẽ chỉ mong chờ vào Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt.
Tại Nguyên Sơ sơn, Vạn Lôi phong.
Vạn Lôi phong nằm trong số những đỉnh núi cao nhất Nguyên Sơ sơn, nơi này rất đặc thù, bởi vì có những tia sét liên tục phát ra, thỉnh thoảng có sấm chớp đánh xuống, vì vậy quanh năm ít người lui tới, nhũng kẻ phàm tục càng không dám đến gần.
Trên đỉnh Vạn Lôi phong lạnh buốt, cho dù thỉnh thoảng có sấm chớp, nhưng tuyết và băng vẫn bao trùm.
Một thanh niên mặc áo bào xanh nhạt đang ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, đây là điểm cao nhất của sơn phong, có thể quan sát phía dưới tầng mây, nhìn thấy bầu trời sâu thẳm màu lam. Chỉ thấy thanh niên này quanh mình lôi điện lấp lánh, nhiều tia lôi điện từ không trung rơi xuống, không ngừng tiến vào cơ thể của thanh niên.
“Vạn Lôi phong này, những đệ tử khác không muốn đến, nhưng lại là nơi tu luyện của đệ tử Lôi Điện Thần Thể.” Mạnh Xuyên chậm rãi mở mắt, trong mắt lôi điện sáng lòa, lập tức thu xuống, “Ta ở đây tu luyện nửa canh giờ, tương đương với năm sáu canh giờ tu luyện ở động phủ, còn tiết kiệm được nhiều Thiên Tinh Đan.”
Đệ tử Lôi Điện Thần Thể đến Vạn Lôi phong tu luyện thường là ở giữa sườn núi, chỉ những người đã luyện thành “Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể” mới dám lên đỉnh núi để tu luyện, bởi vì sấm sét không ngừng rơi xuống ở khu vực trên đỉnh núi! Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể vốn là nhờ vào sức mạnh của thiên lôi mà luyện thành, không sợ hãi thiên lôi.
“Đã lên núi nhiều năm như vậy, cho đến gần đây ta mới ngộ ra đao hồn, thật sự không dễ chút nào.” Mạnh Xuyên thầm nghĩ.
“Hồn chi cảnh” là điều mà các Thần Ma bình thường cả đời này không thể với tới. Ngay cả khi họ tu luyện hạ phẩm Thần Ma Thể, người có thể trở thành Đại Nhật cảnh Thần Ma bình thường cũng chỉ có thể đạt tới “Ý chi cảnh đỉnh phong.”
Các đệ tử nổi tiếng mạnh mẽ của Nguyên Sơ sơn, có thể đạt đến hầu hết chỉ là tu luyện tới Đại Nhật cảnh Thần Ma. Trong kiếm pháp và đao pháp, việc đạt tới “Hồn chi cảnh” chính là cực hạn.
Họ có những tuyệt học của Thần Ma để dẫn dắt, ngắn thì hai ba mươi năm, lâu thì có thể mất đến năm mươi năm mới có thể ngộ ra “Hồn chi cảnh.”
Giống như Mạnh Xuyên, Tiết Phong, Tiêu Vân Nguyệt, những người này tu luyện Hắc Thiết Thiên Thư, không có ý cảnh truyền thừa, hoàn toàn dựa vào tự mình tìm tòi. Dù có thiên tư cao, nhưng muốn đạt được “Hồn chi cảnh” vẫn phải trải qua rất nhiều khó khăn.
Tiết Phong, năm 15 tuổi ngộ ra “Kiếm ý”, 23 tuổi ngộ ra “Kiếm hồn”, đã tốn hơn tám năm thời gian, đã là một kỳ tài hiếm có.
Tiêu Vân Nguyệt, 21 tuổi ngộ ra “Ý chi cảnh”, 36 tuổi ngộ ra “Hồn chi cảnh”, trọn vẹn tốn mười lăm năm để ngộ ra Hồn chi cảnh. Nhưng so với những đệ tử Nguyên Sơ sơn khác, thời gian sử dụng của nàng vẫn khá ngắn, mà lại nàng còn không có ý cảnh dẫn dắt, rất đáng nể. Hai năm trước nàng cũng đã xuống núi.
Còn Mạnh Xuyên, 19 tuổi ngộ ra “Đao ý”, năm nay 29 tuổi cuối cùng cũng ngộ ra “Đao hồn”, tổng cộng tốn mười năm! Thời gian này có liên quan đến “10 trượng lĩnh vực” của hắn, rõ ràng khiến cho mỗi chiêu đao pháp của hắn có hiệu suất tu luyện cực cao. Nếu không có “10 trượng lĩnh vực”, e rằng thời gian của hắn cũng không kém Tiêu Vân Nguyệt.
“Ta khi nào trở thành Bất Diệt cảnh Thần Ma, từng hướng sư tôn cầu xin ngài ban cho Hắc Thiết Thiên Thư ‘Tâm Ý Đao’ nguyên bản, để cho ta nhận được truyền thừa.” Mạnh Xuyên thầm nghĩ, “Nguyên Thần của ta, đủ để tiếp nhận truyền thừa. Chỉ cần đạt được truyền thừa, có ý cảnh dẫn dắt! Ta sẽ tu hành đao pháp nhanh hơn nhiều. Nhưng sao sư tôn lại nói. . . Hãy để ta tự mình tìm tòi, chỉ khi nào đạt tới Đao Hồn cảnh rồi mới cho phép ta tiếp nhận truyền thừa.”
“Dựa vào bản thân tìm tòi để ngộ ra đao hồn! Điều này chắc chắn sẽ giúp ích cho ta sau này, cho dù trở thành phong hầu hay phong vương cũng đều có lợi.” Mạnh Xuyên cảm thán, “Ta cũng hiểu sư tôn không có gạt ta, nhưng khiến ta kẹt lại ở đao ý đỉnh phong, vừa kẹt thì đã năm năm.”
Hắn năm 19 tuổi ngộ ra đao ý, 22 tuổi đao ý đại thành, 24 tuổi đao ý đỉnh phong. Sau đó bị kẹt lại.
Đột phá bình cảnh là khó khăn nhất.
Mãi cho đến gần đây hắn mới đột phá.
“Không sai biệt lắm, tất cả các phương diện tu hành, ta đều không hề buông lỏng, Lôi Điện Ma Văn cũng đã luyện thành.” Mạnh Xuyên gật đầu nhẹ, “Có thể lại đi xông Cửu Huyền động.”
Sưu!
Hắn vừa động thân, đã hóa thành một đạo thiểm điện.
Thiểm điện bay vọt qua Vạn Lôi phong, trực tiếp đến giữa sườn núi, nhảy lên một cái, thiểm điện lóe lên đã bay xa một dặm, lập tức biến mất không thấy nữa.
Luận về tốc độ, giờ trên Nguyên Sơ sơn có lẽ chỉ có một số ít Thần Ma cổ lão mới có thể ép Mạnh Xuyên, chí ít các Thần Ma phong hầu khác đều không có tốc độ kinh hoàng như vậy.
. . .
“Sưu.”
Một động sơn tĩnh lặng, Mạnh Xuyên xuất hiện tại đây.
“Cửu Huyền động.” Mạnh Xuyên nhìn những chữ to ở phía trên động, Cửu Huyền động rất bí ẩn, cũng là nơi mà mỗi đệ tử cần phải vượt qua để có tư cách xuống núi.
Mạnh Xuyên đã qua nơi này không ít lần.
Cho dù là không vượt qua, cũng có thể có một trận chiến thích thú.
Mạnh Xuyên bình tĩnh bước vào Cửu Huyền động, nhìn có vẻ là một động bình thường, nhưng lại có một lực lượng vô hình ngăn cản hắn, khi vượt qua lực ngăn cản đó, hắn nhìn thấy một thế giới rộng lớn, bên trong thế giới đó có màu đỏ sậm.
Bên trong vách tường của thế giới đỏ sậm, có một bóng người hạ xuống, đó là một gã Lang Yêu mặc áo bào trắng, người này đang cầm một quyển thư, ngẩng đầu nhìn Mạnh Xuyên, cười nhạo nói: “Tiểu tử, ngươi lại tới? Ngươi đã bại bởi ta bảy lần rồi đấy!”
Đáng tiếc là trong khoảng thời gian này, tác giả đi công tác tham dự hội nghị thế giới internet nên việc cập nhật hơi trễ, nhưng mà lần cập nhật này cũng không ít.
---------------
Đọc full dịch truyện
Thương Nguyên Đồ
Vũ Thần Chúa Tể
Tuyệt Thế Chiến Hồn
Tiên Võ Đế Tôn
Toàn Chức Pháp Sư
Ngự Thú: Ta Có Thể Vô Hạn Tiến Hóa
Ta Không Thể Nào Là Yêu Ma
Đừng Chọc Con Rùa Kia
Ta Có Thể Vô Hạn Hợp Thành Siêu Phàm Gen
Cao Võ: Ta Có Thể Phục Chế Thiên Phú
Ta 1991
Trọng Sinh 1980: Bắt Đầu Bán Trứng Luộc Nước Trà
Trọng Sinh 1980: Bắt Đầu Cưới Tỷ Tỷ Khuê Mật