Một giờ sáng, sân bay Bắc Kinh, nhà ga t3, Phí Minh dẫn theo mấy người đeo túi hành lý lớn, sửa soạn sẵn sàng đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Cục đưa mệnh lệnh khẩn cấp, điều hắn tới Quảng Đông một vùng duyên hải phía nam, tiếp nhận nhiệm vụ khẩn, cuộc đời đặc vụ bọn họ trước nay là thế, nói đi là đi, không nhiều lời, chỉ có điều lần này đi có chút thê lương. Hắn vốn thuộc về phòng số 7, sau này phòng nâng lên cục riêng, cái cơ cấu chuyên phụ trách phản gián, người ngoài gọi là cục, bên trong vẫn giữ thói quen gọi là phòng số 7, hắn đã ở đây mười năm rồi, chuyến này đi, lòng cảm thấy trống rống.
Vào thời khắc quan trọng như thế, cục trưởng Đổng đang làm kiểm điểm, cả đội bị phong tỏa học tập tư tưởng, hắn thì bị điều đi. Thân ở trong cơ cấu lớn, hắn hiểu, đi chuyến này tiền đồ mù mịt, không phải chết già ở vị trí thì sẽ còn bị đẩy tới vị trí tệ hơn nữa.
Khi xếp hàng vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Đổng Thuần Khiết vội vội vàng vàng chạy tới, hắn không hề nhúc nhích.
Đổng Thuần Khiết tới trước mặt Phí Minh cao hơn mình một cái đầu, đấm mạnh lên ngực hắn:“ Sao lại ủ rũ thế này?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây