Cao Đông Quân trầm mặc, yêu cầu của Du Thế Thành rất hợp tình hợp lý, nhưng hắn có thể đoán được, chuyện hợp tình hợp lý sẽ không thể được làm theo đúng trình tự bình thường.
“ Sự im lặng của anh hình như là trái với những lời hùng hồn mà anh nói trước đó. Nói cho tôi biết đi cảnh sát Cao, anh có sẵn lòng tan xương nát thịt, bất chấp tất cả để đem những kẻ phạm pháp này ra chịu sự trừng phạt của pháp luật không? Chứng cứ vô cùng xác đáng, nếu thiếu, tôi sẽ bổ xung cho anh.” Du Thế Thành đưa ra một vấn đề nan giải, đánh thẳng vào chỗ xấu xa nhất của lòng người:
Cao Đông Quân nắm chặt tay nói:“ Nếu anh đã am hiểu thể chế này đến vậy, hẳn anh cũng biết, thân phận của tôi không đủ làm việc này. Nói ra thật xấu hổ, năng lực của tôi cũng như thế. Huống hồ, quân cảnh lấy phục tùng làm thiên chức.”
“ Đúng thế, nhưng nếu như quyền lực nắm trong tay một cấp trên không liêm chính, một đám sâu bọ đục khoét vậy thì sự phục tùng của anh có khác gì giúp hổ làm ác? Nếu như cấp trên anh thông đồng với đám ký sinh trùng kia, vậy anh phục tùng mệnh lệnh có khác gì đang phạm tội?” Du Thế Thành đặt ra câu hỏi nữa:
Cao Đông Quân xưa nay luôn là người dựa vào nỗ lực để bù đắp đầu óc, những vấn đề này với hắn mà nói là quá khả năng xử lý rồi. Đột nhiên có bàn tay mềm mại khẽ đặt lên vai hắn, ý bảo hắn đưa điện thoại cho mình, chính là Đới Lan Quân. Cao Đông Quân không muốn, hắn biết giờ chiếc điện thoại này mang theo gánh nặng ngàn cân, hắn không muốn đẩy cho người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây