Cùng lúc ấy trên cầu vượt ở thành phố, Cừu Địch mặc quần jean xanh nhạt, áo sơ mi kẻ caro, đầu đội mũ lưỡi trai, còn đeo chiếc kính không độ, nhìn thoáng qua rất giống một người thất nghiệp vất vưởng khắp nơi.
Ánh mắt y vẫn chăm chú theo dõi xe qua lại tiểu khu, khi nhìn thấy một đôi tình nhân tay trong tay nói cười đi qua, y bất giác nhớ tới Đới Lan Quân rồi nhận ra, hai người bọn họ tựa hồ chưa bao giờ cùng nhau đi dạo phố như thế này, nói chính xác hơn, bọn họ chưa từng sống một ngày như những người bình thường.
Cô ấy rất bận, vô cùng bận, cho dù có chút thời gian rảnh rỗi cũng phải phân chia phần lớn thời gian cho gia đình, mà gia đình cô lại không chấp nhận Cừu Địch, cho nên y chẳng thể có mặt ở đó, làm thời gian hai người bên nhau càng ít ỏi. Tình cảm của bọn họ, có vẻ ngay từ đầu đã nảy sinh theo cách không bình thường, phát triển không bình thường, nếu là cặp đôi bình thường, có lẽ còn chẳng duy trì được một tháng.
Vì sao thế nhỉ?
Cừu Địch nghĩ mãi chẳng ra, hai người mỗi năm gặp nhau mười mấy lần, chẳng lần nào trọn một ngày, cùng lắm là gọi điện thoại hỏi thăm, giống như tất cả người phiêu dạt ở Bắc Kinh, xa cách càng lâu, tình cảm càng lạnh nhạt. Cũng không thể trách một mình Đới Lan Quân, y cũng rất bận rộn, bận kiếm tiền, bận tạo ra một tương lai tựa hồ rất tốt đẹp, mà quên đi mất hiện tại, không mấy khi quan tâm tới cuộc sống, công tác của cô ấy, nhiều lúc ở bên nhau như tình một đêm vậy, cả hai chỉ tìm kiếm chút kích thích, thỏa mãn để an ủi sự cô tịch của bản thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây