Có lẽ do tình cảm giữa hai người luôn đặc biệt như thế, chưa bao giờ biến mất, cho nên là dù kiểu đù quá đáng như vậy, không hề khiến Trang Uyển Ninh phản cảm, ngược lại khiến cô nhận ra Cừu Địch đang có tâm sự khác cố gắng che giấu. Cô nhỏ giọng hỏi:“ Này, em cũng không giả vờ được nữa đâu, còn giả vờ nữa là em thành bệnh thần kinh thật đấy.”
Cừu Địch cười nhẹ, có chút không biết mở miệng thế nào đưa tay ra, Trang Uyển Ninh cũng đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình tới, hai bàn tay cứ thế lặng lẽ nắm lấy nhau, hết sức tự nhiên. Trong cái đêm kinh khủng đó, khi hôn mê tỉnh lại, cú điện thoại đầu tiên cô gọi cho Cừu Địch, đó là người đầu tiên cô nghĩ tới, sau đó như có sợi dây duyên phận nào đó, lại kéo cô tới thủ đô, hai người vốn chia cách tìm thấy nhau.
Tay trong tay, mắt đối mắt, Trang Uyển Ninh chăm chú nhìn Cừu Địch, đôi mắt sáng của y chỉ chứa tình cảm êm dịu, không hề có tình dục đói khát giống đa phần nam nhân nhìn cô, trong đáy lòng chứa đầy cảm giác ôn nhu khó nói thành lời, giống như chút sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng.
“ Em không hận anh chứ?” Cừu Địch chợt hỏi:
“ Hận anh cái gì cơ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây