Cũng trong thời gian ấy Đới Lan Quân lấy giấy tờ của An ninh quốc gia, đi vào nơi lập tố phá án phụ trách vụ án Chu Duy Dân ở cục hình sự thủ đô. Nơi này không hoan nghênh người ngoài, nhưng khi cô giới thiếu thân phận, ai nấy đều giật mình, mời tới gian phòng riêng chờ đợi, không bao lâu người phụ trách ở hiện trường vội vã quay về.
Đội trưởng đội trọng án Cao Đông Quân, nhìn thấy Đới Lan Quân ngồi ngay ngắn ở đó, cô đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay, cô đang chăm chú vừa xem gì đó trên điện thoại vừa viết lách. Trên chiếc mũi cao là chiếc kính cận, mái tóc búi cao đơn giản, vài sợi tóc đen che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt mặt hết sức chăm chú, thậm chí không chú ý tới hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Không ngờ là cô ấy thật, mười mấy năm rồi mới gặp lại, Cao Đông Quân vừa nghe tên tim giật thót, vui mừng đi tới:” Lan Quân, không ngờ lại là em.”
Đới Lan Quân ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn mất một lúc hỏi:” Xin lỗi, tôi không nhận ra anh.”
Nụ cười của Cao Đông Quân héo đi tức thì, năm đó bọn họ cùng huấn luyện trong quân đội, hắn còn có thời gian theo đuổi Đới Lan Quân, không ngờ cô ấy không nhớ gì, thật quá thất bại, không dám nhắc tới chuyện cũ, hắng giọng:” Tôi là người phụ trách vụ án này, nghe nói cô tìm tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây