Khi người nhận hàng đưa cánh tay trắng trẻo được chăm sóc rất tốt, áo sơ mi đắt tiền, cổ tay còn đeo đồng hồ mạ vàng, Cừu Địch đang chuyển hàng ngớ ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Liêm Giang Đào liền bật cười:“ Anh có chắc không, mỗi kiện hàng này có tám bộ thiết bị đấy, nhìn vậy chứ trọng lượng không hề nhẹ đâu.”
“ Cậu có tin không, công việc nặng nhọc hơn thế này tôi cũng từng làm đấy.” Tổng giám đốc Liêm không phục:
“ Được, là anh nói đấy nhé.” Cừu Địch đặt thùng hàng lên tay hắn:
Nhiều năm rồi không làm việc nặng, đúng là không ổn, nặng tới mức thiếu chút nữa Liêm giang Đào ném cái thùng hàng đi rồi, làm mấy chàng trai quanh đó cười to. Tổng giám đốc cũng hạ mình xuống làm công nhân vận chuyển rồi, thư ký Vệ và trợ lý Vưu chẳng nhẽ có thể đứng nhìn sao, thế là phải sắn tay vào mà giúp.
Thêm ba người làm việc nên nhanh hơn không ít, chẳng mấy chốc hàng đã chất đầy xe, tổng giám đốc Liêm cũng toàn thân mướt mồ hôi, hắn kiếm thứ lau, nhưng mà khăn lau bị đám công nhận kia thuận tay lau nách lau cổ vứt đó, cái thì ướt sũng, cái thì đen xì xì, hắn không dám đụng vào. Thật may thư ký Vệ có giấy ăn trong túi xách, đưa cho hắn vài tờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây