“ Vì sao không ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng mà phải làm thế này, dò qua dò lại, cuối cùng mất hết niềm tin.” Cảnh Bảo Lỗi nghe một loạt khả năng mà thấy phiền phức, mục đích cuối cùng của bọn họ là tìm kiếm cơ hội hợp tác với DTM không phải là phá người ta:
Mã Thụ Thành cười giải thích:“ Với gia sản bây giờ của chúng ta chẳng khác gì chàng trai nghèo vừa mới bước vào xã hội, nếu tới nhà người ta yêu cầu hợp tác, hơn nữa còn phân chia thị trường ... Đổi lại là tôi, cho dù là chàng trai đó có tài hoa thực sự, tôi cũng từ chối thẳng thừng, không biết tự lượng sức.”
Đúng là thế thật, đem so với công ty DTM, Tư vấn an ninh thương vụ Cáp Mạn bọn họ chỉ là tên nhà nghèo mà đòi một bước lên trời. Người ta là công ty chuyên nghiệp quy mô lớn chiếm tỉ lệ thị trường cao, khác nào có cô con gái xinh đẹp, anh tới xin gả con gái cho, người ta mang thái độ gì khỏi phải nghĩ cũng biết.
“ Chẳng lẽ không có cách nào à? Lão Phiêu, không phải anh hay bốc phét lắm sao, nói cái gì mà từng đột nhập cả vào văn phòng của FBI ở Châu Âu mà.” Đinh Nhị Lôi khích đểu:
“ Đột nhập vào đi dạo một vòng rồi rút và vào làm người ta tâm phục khẩu phục là hai chuyện khác nhau, đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi tinh thần chủ đạo của hacker không phải là phá hoại, mà là lấy phá hoại nhẹ để khuyến khích kiến thiết lớn hơn ... Thôi đi, nói với cậu cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi, văn hóa lùn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây