“ Cũng không có gì to tát đâu, chẳng qua là tính tôi không chịu được nhàn nhã, mấy đứa ở thành phố không hiểu, trên núi bảy tám chục tuổi ra đồng vẫn có, so với họ tuổi tôi còn trẻ lắm. Với lại con người mấy chục cân thịt, bất kể anh ở nhà to tới đâu, mặc áo đẹp thế nào, tích góp được bao nhiêu tiền, vẫn chỉ được bản thân ... Tích góp cái gì không bằng những thứ này, không thể ai ai cũng đi đào than đào khoáng được, giàu một đời, hại đời sau.” Cừu Thiên Quân thong thả nói:
Mọi người nghe thế liền hiểu sự hào sảng của Cừu Địch từ đâu ra rồi.
Cừu Địch lần nữa lắc đầu chào thua, Thôi Tiêu Thiên giơ ngón cái lên:“ Bác Cừu, nói đi đôi với làm, còn giá trị hơn đám triết gia nói xuông. Đất nước chúng ta bây giờ đúng là đi theo con đường giàu một đời, hủy hoại đời sau, gần đây trên mạng cũng xuất hiện những ngôn luận gọi là, đừng ăn hết phúc của con cháu. Cừu Địch cứ bảo bác lạc hậu, bác đi trước thời đại mới đúng.”
“ Thôi thôi, đừng có mà bốc phét, đời này của chúng ta còn thiếu chút nữa là toi, chú ý gì tới đời sau được.” Đinh Nhị Lôi khinh bỉ:
Lão Phiêu còn ác hơn, đảo con mắt bé như hạt đỗ sang, nói:“ Pretty boy, anh không tin chú mày còn có đời sau mà phải lo xa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây