Trời tuy nắng to, nhưng mà mát lắm, nắng chiếu lên người cũng chẳng thấy khó chịu, ăn ngoài trời mới có cảm hứng, thế là cả đám thanh niên khiêng luôn bàn ra ngoài sân, ghế không đủ à, dễ thôi, vần mấy cục đá tới là xong, không cần phải cầu kỳ làm gì.
Thịt cuối cùng cũng chín rồi, mùi thơm ngào ngạt, múc đầy bát tô, cả thịt nạc lẫn thịt mỡ, cắn một miếng, dính cả lên mũi, thịt ngập răng ... Người ăn, chó cũng nhìn chảy nước dãi, sủa liên hồi, chúng đợi gặm xương mà.
Đây là cuộc sống của người trẻ tuổi, ăn được vài miếng, Cừu Thiên Quân đặt bát xuống, nhìn đám trẻ con ăn còn vui hơn cả ông ăn. Trương Tú Lan dùng nước hầm xương nấu cháo, cứ bảo bọn nhóc ăn phí, nếu để bà đem thịt tẩm ướp thêm một ngày, canh xương đun thêm một ngày, lúc đó ấy à, chỉ cần hái ít rau thôi cũng làm được ra sơn hào hải vị rồi.
Cháo chín thơm ngào ngạt, Trương Tú Lan múc cho chồng một bát, ông cảm khái:“ Ài, sức ăn ngày một kém rồi, trước kia tôi làm việc, một bữa phải ăn tám cái bánh bao, một bát canh củ cải thịt, vậy mà chẳng thấy no.”
“ Cha và mẹ xuống núi đi, nhà đã xây song rồi, cha mẹ lại cứ ở trên núi mãi, chẳng may có lúc trái gió trở trời không có ai chiếu cố thì phải làm sao?” Cừu Địch tranh thủ cơ hội khuyên nhủ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây