“ Các anh không tin thì thôi.” Cảnh Bảo Lỗi không thèm giải thích:“ Giống như giờ anh đi nói cổ phiếu Thịnh Hoa nửa tháng qua trở mình là do đám người chúng ta giúp sức, liệu có ai tin không?”
Nói cũng phải, Cừu Địch làm rất nhiều chuyện khó tin rồi, Thôi Tiêu Thiên vừa đi vừa nghĩ:“ Cậu bảo con người cô ấy không như thế, vậy mà sát khí đằng đằng tìm tới đây, lại còn đối xử vô lý với chúng ta như thế, nhất định là biết gì rồi, hơn nữa còn nghi ngờ chúng ta liên quan tới chuyện Du Thế Thành .... Hơn nữa, từ phản ứng của cô ấy, tôi dám khẳng định, cô ấy chưa quên tình cũ.”
“ Nói có lý lắm, nếu không còn lưu luyến gì thì không tức giận.” Mã Thụ Thành gật gù:“ Cừu Địch xem ra khó sống rồi.”
“ Xem hai người kìa, cần gì phải buồn phiền như thế, có một vị triết gia đã nói, tình yêu là quá trình gây tổn thương và bị tổn thương, ngọt ngào và hôn nhân chẳng qua là sự vỗ về với tổn thương mà thôi .... Anh Mã, anh không nói tôi cũng biết, anh từng bị tổn thương ...” Cảnh Bảo Lỗi đang nói dở thì có điện thoại phải dừng lại:
Lão Mã câm nín ở phía sau bợp Cảnh Bảo Lỗi một phát, ở cùng đám thanh niên này, làm chúng mỗi lúc một mất giới hạn, không có trên dưới gì nữa. Chứ không à, Thôi Tiêu Thiên lại còn nói:“ Ông chủ Mã, tôi hoan nghênh anh gia nhập hàng ngũ với tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây