“ Thôi miễn đi, tôi đã thử rồi, trước kia tôi còn nghĩ, không biết có phải mình nghĩ quá về anh không nên mới thử hợp tác một lần. Kết quả là cảm giác của tôi về anh đã đúng ngay từ đầu, chúng ta cùng đường cũng chẳng đi chung được, nếu có cơ hội gặp lại anh, tôi sẽ đánh cho anh rụng không còn cái răng nào.” Cừu Địch đe dọa, bấm phát loa ngoài đặt xuống bàn cho mọi người cùng nghe, đối với loại người này cần cẩn thận, ở đây có Lão Mã nếu có cạm bẫy gì có thể nhắc nhở y:
Những người khác hiểu ý, tất cả chụm lại gần di động, nhưng không ai nói gì, để Cừu Địch giao thiệp.
“ À, tiếc thật đấy, nếu thế tôi không cho cậu cơ hội đó đâu, có điều tôi cho cậu cơ hội kiếm tiền cuối cùng.” Tạ Kỷ Phong nhử:
Cừu Địch chẳng suy nghĩ đã nói:“ Thôi, khỏi cần.”
“ Đừng đề phòng tôi vậy chứ, không phải bẫy đâu, bằng vào bản lĩnh của cậu còn phải sợ à? Cáp Mạn bị đóng cửa rồi, tôi muốn tặng nó cho cậu. Bây giờ cũng chỉ có cậu là có thể hiến Cáp Mạn được hoạt động trở lại, cái khác không đáng tiền chứ tôi thuê cả nửa tầng lầu, tiền thuê mỗi tháng hơn 9 vạn, tôi đã thanh toán cả năm rồi, tới tận tháng 10 mới hết hạn, còn thời hạn gần 10 tháng, bỏ không tiếc quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây