“ Làm gì được như anh nói, sơ hở nhiều lắm, còn lâu mới có thể coi là hoàn mỹ, cứ cho rằng hôm đó chúng ta thoát an toàn cả, vấn đề càng lớn, tội sẽ đổ hết lên đầu những kẻ vắng mặt chúng ta ... Đến khi muốn quay lại giải thích cũng muộn rồi. Hơn nữa tôi đáng lẽ phải nghĩ tới Tạ Kỷ Phong không ngồi yên .... Mọi người đừng lo cho tôi, tôi sẽ từ từ điều chỉnh lại thôi.” Cừu Địch không phải loại người ủy mị yếu đuối, chuyện của Bao Tiểu Tam đúng là lỗi của thằng ngốc đó, y không tới mức nghĩ quẩn trách bản thân, chẳng qua là lo lắng thôi, anh em ngốc thì y gánh, chẳng có gì to tát. Chỉ là cứ nghĩ Tam Nhi hoạt bát như vậy sau này chẳng may nằm im một chỗ y không đành lòng. Cừu Địch thở dài:“ Hiện có vấn đè tôi nghĩ không ra, mọi người nghĩ hộ tôi.”
Mã Thụ Thanh đoán ra:“ Cậu lo về Tạ Kỷ Phong hả, hắn ôm tiền chạy ra nước ngoài làm phú ông thôi, không có cơ hội quay về đâu.”
Cừu Địch ngồi thẳng dậy nhìn mọi người:“ Đúng rồi, tôi đang nói tới hắn đấy, vẫn có chuyện tôi chưa nghĩ thấu .... Khi chúng ta chuẩn bị ra tay với biệt thự số, Đường Anh hẹn với tôi, nói Uông Quang Minh đòi lên giường với cô ấy để đổi lấy tin tình báo, cũng chính vì khi đó Uông Quang Minh làm việc ở Thịnh Hoa nên tôi mới chú ý tới Thịnh Hoa, mới phát hiện ra mục tiêu của Nhiễm Trường Hoan là ở Thịnh Hoa.”
“ Vấn đề là ở đây, nếu Tạ Kỷ Phong và Đường Anh tính kế tôi từ trước, vậy chuyện này phải che giấu tôi, bịa ra lý do khác, không đời nào để bại lộ mục tiêu là Thịnh Hoa như thế được.”
Mọi người nhìn nhau, đúng là một tâm bệnh, nhưng mà chỉ Mã Thụ Thành thực sự suy nghĩ thôi, hai tên kia đều coi là chuyện đã qua rồi, không còn mấy quan tâm nữa. Cảnh Bảo Lỗi tất nhiên chỉ để ý tới chuyện nam nữ, cười dâm tiện:“ Này, cậu thực sự lên giường với Đường Anh rồi à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây