“ Này này này ... Cậu làm sao thế?” Đường Anh đi một lúc phát hiện ra là làm lạc mất Cừu Địch, quay lại kéo tay y:
Cừu Địch không nói hoài nghi trong lòng, cười:“ Tôi đột nhiên nghĩ, nếu một ngày mình trở thành tổng giám đốc lớn thì sẽ thế nào?”
“ Còn thế nào nữa, cậu chắc chắn tiêu tiền như rác, lại còn ... Dùng quy tắc ngầm với cấp dưới nữ xinh đẹp, như bao người khác thôi.” Đường Anh thuận miệng đáp:
“ Chắc là thế thật, đó là do nhân tính xúi giục, nếu như cho chúng ta một hoàn cảnh có thể thoải mái phóng tính những suy nghĩ tăm tối nhất trong lòng, không chịu chút ràng buộc nào thì người đó chắc chắn sẽ thành cầm thú.” Cừu Địch cười ha hả, trừ công việc ra, y thấy nói chuyện thường ngày với Đường Anh là thoải mái nhất, vì cô đủ từng trải, đủ dạn dĩ với cuộc đời:
“ Còn nếu tôi là tổng giám đốc, khi tôi già rồi, tôi sẽ tuyển một đám tiểu thịt tươi vào công ty, chuyên để cho tôi quy thắc ngầm, hi hi.” Đường Anh nhìn Cừu Địch, cả hai cùng cười to, khi ra tới xe, cô rủ:“ Đi uống rượu không? Nhất túy giải thiên sầu, cuộc sống này làm người ta quá uất ức.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây