Nói cũng phải, lời của Lão Đổng làm Cừu Địch tỉnh ra không ít, tâm tình của y dần dần bình ổn trở lại, đối với Đới Lan Quân, lại thêm một phần tôn trọng, mấy bức ảnh đó chẳng nói lên điều gì về cô ấy, cô gái nào đang yêu chẳng thế.
Trong mắt Lão Đổng, câu chuyện hai người vẫn là chuyện cổ tích thôi, hắn nhìn Cừu Địch từ trên xuống dưới, sau đó bật cười:“ Cậu ăn mặc thế này không ổn đâu.”
“ Có vấn đề gì sao?” Cừu Địch không hiểu nhìn mình lại, áo jacket da mới tinh, giày da bóng loáng, thấy tươm tất ra phết:
Thực ra vấn đề không phải ở cách ăn mặc, chủ yếu là Cừu Địch thi thoảng có vài động tác vô tình cũng lộ xuất thân và tính cách của y thoải mái tùy tiện của y, muốn Cừu Địch học trang trọng không dễ dàng, y chơi với Bao Tiểu Tam quá lâu rồi, không còn quay về thời làm cán bộ sinh viên, Đảng viên được nữa. Bản thân Cừu Địch cũng biết, mình càng cố dung hòa vào cuộc sống thành phố này thì càng mệt mỏi, càng thả lỏng, không để ý tới nó nữa, thì sống thoải mái, không còn lo được lo mất nữa.
Đó cũng là vấn đề Lão Đổng nhìn ra, lại một phen răn dạy:“ Người thực sự có nội hàm không cần dùng trang sức với hàng hiệu để thể hiện ra mình có gu, sạch sẽ gọn gàng là đủ rồi. Cách ăn mặc của cậu nên nói gì đây, thổ hào, nhìn oai đấy, vài người sẽ phải xun xoe với cậu, nhưng mà cậu nghĩ xem, tới tầng cấp của gia đình họ sẽ quan tâm nhà cậu có bao tiền, địa vị cậu thế nào à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây