“ Anh chắc chứ?” Lang Nguyệt Tư sửng sốt, thu máy quét lại cất vào túi xách, mắt không rời Cừu Địch, chẳng nhẽ thỏa mãn rồi, cô không tin, cô chưa bao giờ thấy người đặt tiền trước mặt lại không lấy:
“ Chính bởi vì chắc chắn cho nên tôi mời thản nhiên như vậy chứ ... Thế này nhé tiểu thư Lang ... À không, xưng hô như thế không hay, cô Lang, bữa cơm này tôi mời. Cô và ông chủ La đều là quý nhân trong số mệnh của tôi, tôi chưa bao giờ ngờ tới kiếm tiền lại dễ dàng như thế.” Cừu Địch mỉm cười nói:
Thay đổi của Cừu Địch làm Lang Nguyệt Tư không lường được, bất giác hỏi:“ Sao nữa?”
“ Lý do đó chẳng lẽ còn chưa đủ à, tôi không sợ cô chê cười, tôi chưa bao giờ thấy một số tiền lớn như thế chứ đừng nói là kiếm được. Tôi nghĩ rằng, con người nên học thỏa mãn, nhưng không thể cứ vậy lặng lẽ cầm tiền đi mất, đó không phải phong cách của tôi ... Trước tiên tôi mời cô một chén.” Cừu Địch cầm chén rượu sake nhỏ xíu bằng sứ trắng lên mời Lang Nguyệt Tư:
Hành động của Cừu Địch làm mỹ nữ cứ vậy đầu óc chậm chạp cụng chén, uống, toàn bộ những lời muốn nói, đều bị làm rối loạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây