Nữ nhân là loại động vật nguy hiểm, đặc biệt là khi nhìn thấy các loại trang phục muôn màu muôn vẻ, trong đôi mắt tỏa ra thứ ánh sáng tham lam không cách nào che giấu được, giống như dã thú hung dữ phát hiện ra con mồi vậy. Bọn họ sẽ lao về bộ trang phục yêu thích giống như người đói khát cực điểm lao vào món ăn.
Hình dung đó hơi quá một chút, cơ mà phải thông cảm, Cừu Địch lớn tới chừng này rồi đã bao giờ đi dạo phố mua sắm với một cô gái đâu. Có điều y nhanh chóng phát hiện ra, cái công việc này còn mệt hơn cả lên giường. Mỗi khi Lang Nguyệt Tư chọn được một bộ trang phục, thay đổ đi ra, luôn điệu đà xoay người trước gương như tự luyến ngắn đi ngắm lại bản thân, sau đó hỏi Cừu Địch đầy mong đợi:“ Có đẹp không?”
Cừu Địch gật đầu lia lịa khen đẹp lắm, Lang Nguyệt Tư không vui, nói y khen cho có lệ.
Chớp mắt Lang Uyển Tư đã thay bộ mới, tiếp tục hỏi:“ Có đẹp không?”
Bị mấy lần mắng đối phó qua loa, Cừu Địch học khôn rồi, trực tiếp phê bình:“ Xấu quá, khó coi chết đi được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây