Một buổi sáng tuyết rơi rét cóng ở Bắc Kinh, La Trương Hoan ngồi trong gian phòng 1999 xa hoa của khách sạn Thiên Đô, trước mặt là cửa kính sát trần, bên ngoài kia là thành phố ẩn hiện trong gió tuyết, khiến người ta cảm giác đang đứng trên thiên cung. Thế nhưng trên mặt La Trường Hoan mang nỗi buồn lo không cách nào cởi bỏ, khi thư ký Lang Nguyệt Tư gõ cửa đi vào, hắn yếu ớt hỏi:“ Các cô làm tới đâu rồi?”
“ Chúng tôi vẫn đang tuyển người.” Lang Nguyệt Tư ngại ngùng nói:
“ Bà chị à, tôi cầu xin chị đấy ... Đừng chậm chạp như thế chứ, mười ngày qua tôi đã phải trả cho tên đó 290 vạn rồi, y vẫn còn tiếp tục cung cấp thông tin cho tôi, tôi không giả bộ được nữa đâu. Bọn họ đã mò ra sạch mục tiêu trong phạm vi mấy trăm kilomet vuông rồi đấy ... Vậy mà cô nói với tôi là, cô vẫn đang chuẩn bị à?” La Trường Hoan nổi giận, bao nhiêu tiền mới duy trì tiếp được chứ:
“ Giám đốc La, hiện giờ giám sát tài chính vô cùng nghiêm ngặt, không thông qua đám mối lái đó, tiền không tới được. Với lại đây là thành phố, khác với ngoại ô nhiều lắm, muốn giở thủ đoạn gì đó không phải chuyện dễ dàng.” Lang Nguyệt Tư cũng có khó khăn của mình:
“ Vậy cô nói xem, phải làm như thế nào đây? Chẳng lẽ cứ trả tiền cho y mãi à? Vốn chỉ muốn lấy một chai tương thôi, kết quả là y bán nguyên cho tôi một cái xưởng làm tương ... Tôi vẫn cứ phải cắn răng mà trả tiền cho y, dù có tiền cũng không thể đem ném đi như thế được.” La Trường Hoan điên cái đầu, mọi bố trí bị đảo lộn hết rồi, vốn tưởng là mắt xích khó hoàn thành nhất, bây giờ lại thành mắt xích tiến triển nhanh nhất, nhanh tới mức đã vượt ra ngoài toàn bộ bố trí phía sau rồi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây