“ Ha ha ha ...” Mã Thụ Thành ngớ ra chốc lát rồi cười, có vẻ đã hiểu dụng ý sâu xa hơn của Cừu Địch rồi, chỉ mặt y nói:“ Được, cậu chơi được lắm, tôi chỉ nói cho cậu biết về mỗi Nhị Bì, vậy mà cậu moi ra cả Để Phiến và Lão Phiêu nữa. Nhưng cậu đã nghĩ tới chưa, mấy tên đó đều là thành phần nguy hiểm, nắm trong tay có thể tổn hại người khác, đồng thời cũng có thể làm hại bản thân đấy.”
“ Nhưng nếu anh chỉ vẻn vẹn coi bọn họ như công cụ, vậy chẳng phải tỉ lệ gây hại bản thân chẳng phải càng cao hơn à?” Cừu Địch ý thức rất rõ, về bản chất thì Mã Thụ Thành và Tạ Kỷ Phong chẳng khác biệt là mấy, kiếm ăn nhờ bán thông tin, tương đương với vai trò mối lái giữa khách hàng và gián điệp thương nghiệp:
Không thể tán đồng, Mã Thụ Thành có cái nhìn và suy nghĩ riêng của mình, hắn cũng không che giấu Cừu Địch, nói thẳng luôn:“ Nhị Bì là tên tội phạm, sau khi rời khỏi nhà máy in thì luôn làm hàng giả, tiền án gom lại còn cao hơn cả hắn. Thôi Tiêu Thiên tuy không có tiền an, nhưng hẳn là cậu biết hắn là loại gay rồi, đừng nói tới khống chế hắn, e rằng cậu giao với hắn cũng thấy khó khăn ấy chứ.”
“ Về phần Lão Phiêu thì khỏi cần nói nữa, hắn đã vào tù mấy bận rồi, lần nào cũng vì quá béo, ăn quá khỏe, bệnh quá nhiều, lại thần kinh thất thường nên trại giam từ chối tiếp nhận ... Nói thật nhé, tôi cũng mong cậu bị mấy tên quái thai đó dọa chạy mất để khỏi tới làm phiền tôi, kiếm ăn ở trong cái nghề này nào có dễ dàng gì.”
Cũng hơi bất ngờ, nhưng nếu bảo bị dọa chạy mất chắc còn xa lắm, có lẽ là vì chơi với Bao Tiểu Tam quen rồi chăng, Cừu Địch vẫn thong thả ăn uống:“ Tôi không sợ chạy mất, xem ra tôi hợp cách rồi nhỉ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây