“ Bình thường thôi mà, ngành nghề nào mà không có bí mật bất truyền.” Đinh Nhị Lôi cảnh báo Cảnh Bảo Lỗi:“ Sau này đừng ăn mỳ ăn liền, đó là thứ rác rưởi trong rác rưởi, cậu mà biết công đoạn sản xuất còn thấy buồn nôn hơn nhiều.”
“ Xéo sang bên!” Bao Tiểu Tam đẩy hai người kia đi, vớ va vớ vẩn, đang làm việc nghiêm túc, khoác vai Cương Đậu, vẻ mặt căm phẫn:“ Chúng ta hợp tác chơi bọn chúng một vố đi, mày chơi không?”
“ Chơi chứ anh, có điều ban ngày thì không được, về cơ bản là gia công xong hết rồi, đến tối mới bắt đầu cơ. Em từng nghĩ kế trả thù bọn chúng, chúng ta nửa đêm nhân lúc bọn chúng rỡ hàng, đục lỗ ở tường sau, bắt mấy con lợn ra bán lấy tiền.” Cương Đậu hớn hở hiến kế:
Có điều kế sách này bị Bao Tiểu Tam thưởng cho một cái bợp lệch đầu, còn đá thêm vài phát mắng chửi:“ Bảo sao mà mày sống thảm như thế, cái biện pháp nát như vậy mà mày cũng nghĩ ra được à?”
“ Vậy thế này được không ạ, chúng ta nhân lúc đêm tối lẻn vào xe chở hàng, trộm mấy chục thùng xúc xích đem đi bán, kiếm khối tiền đấy anh.” Tóc vàng xoa xoa tay:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây