Ở cái đất Bắc Kinh này mua xe không bằng thuê xe, thuê xe không bằng chẳng có xe, điều này Cừu Địch lấy chính bản thân ra trải nghiệm rồi. Trên đường đi bọn họ gặp một vụ xe cộ vào nhau, hai lái xe một nam một nữ nhảy ra, không ai chịu thua ai, ai cũng cho là mình đúng, chỉ mặt nhau chửi bới. Kết quả là tắc đường mất mười mấy phút, khi cảnh sát giao thông tới giải tỏa ách tắc thì cũng hơn một tiếng, tới được điểm đến thì đã qua trưa, đành phải cùng Thôi Tiêu Thiên ăn cơm trước tính sau.
Kiếm bừa một cái quán cơm nhỏ ăn qua loa, Cừu Địch rõ ràng là thiếu tập trung, còn Thôi Tiêu Thiên thì tâm sự trùng trùng, hắn biết Cừu Địch đã tiếp nhận một vụ làm ăn lớn, hơn nữa bây giờ vừa mới đích thân đi đón Mã Thụ Thành ra, lại còn đi tìm một hacker nữa, chuyện có vẻ không ổn. Từ khi Cừu Địch nhảy vào cái giới này, y là thứ chim lạ vào rừng, đã không chỉ một lần phá vỡ quỹ tắc trong nghề, dù là dây thần kinh to tới đâu cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
“ Không biết mấy người kia làm ăn thế nào rồi nhỉ?” Thôi Tiêu Thiên thử dò hỏi một câu, mấy vị kia thực sự quá nát, Cừu Địch to gan làm bừa thì chớ, ít nhất y còn biết hậu quả mà tránh, chứ đám kia càng vô pháp vô thiên, không biết chữ chết như thế nào:
“ Ánh mắt của anh hẳn là sẽ không để ý tới bọn họ mới đúng chứ?” Cừu Địch nhìn ra sự bất an của Thôi Tiêu Thiên:“ Có phải là muốn biết rốt cuộc tôi làm cái gì, đúng không?”
Đúng, bị người ta nhìn ra rồi, Thôi Tiêu Thiên gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây