“ Tôi thích khiêu chiến, nếu mọi người không ý kiến gì thì cứ chia như thế đi, nếu không chỉ có một tờ giấy lộn mà chừng đó người chia nhau thì mất mặt quá.” Cừu Địch gấp giấy nợ cho vào ví, nhìn Cảnh Bảo Lỗi:“ Bảo Đản, chỉ còn cậu chưa nói gì thôi, không ý kiến gì chứ?”
“ Ý kiến thì không nhưng mà hơi xấu hổ.” Cảnh Bảo Lỗi cười ngại ngùng, hắn thấy mình chẳng làm gì nhiều để được chia tiền như thế:
“ Chia đi chia đi, đừng lằng nhằng nữa, lần này mày đóng góp ý thì lần sau cố gắng lên, nếu không xẻo phần của mày cho tao là được.” Bao Tiểu Tam nóng ruột lắm rồi, thúc giục:“ Cừu Địch, tranh thủ tranh thủ, đêm nay anh đây không về, có ai đi cùng không?”
Cừu Địch tháo cọc tiền ra, hết sức thổ phỉ vỗ một vạn lên người, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam quen rồi, đút ngay tiền vào túi. Đinh Nhị Lôi cầm tiền mà chẳng hiểu sao trông có vẻ thương cảm lắm, cứ nhìn cọc tiền mãi, Cừu Địch lấy làm lạ hỏi:“ Sao thế Nhị Bị, chê ít à?”
“À, không, không phải.” Đinh Nhị Lôi lắc đầu, không ngờ mũi xụt xịt:“ Lần đầu có người coi tôi là huynh đệ, còn chia cho tôi nhiều tiền thế này ... Bằng này tiền bán bao nhiêu giấy tờ giả mới kiếm được chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây