Liều thuốc Cừu Địch dùng hơi mạnh rồi, Đường Anh chuyển chỗ, ngồi hẳn sang kia, ôm vai Doãn Tuyết Phi an ủi.
Doãn Tuyết Phi gục đầu vào vai Đường Anh kể lễ, nói tên vương bát đản đó năm xưa nghèo khố thảm hại ra sao, cha cô thấy hắn cũng chăm chỉ chịu khó cho nên nâng đỡ đưa hắn lên thế nào, rồi kể chuyện hắn kiếm được tiền, thay lòng đổi dạ, táng tận lương tâm ... Bất kể đau lòng thế nào, Cừu Địch cũng nghe ra, kỳ thực Doãn Tuyết Phi đã tuyệt vọng về cuộc hôn nhân này rồi, không muốn níu kéo gì cả, chẳng qua suy nghĩ của cô giống Tôn Chí Quân, cả hai ghét nhau quá độ, dù phải chịu đựng, cũng không để cho đối phương được thoải mái.
Phục vụ viên nghe thấy tiếng khóc của bà chủ thì hốt hoảng chạy lên hỏi thăm tình hình, bị Cừu Địch đuổi đi, tất nhiên họ không đi còn nhìn y với ánh mắt hết sức bất thiện, đến khi Doãn Tuyết Phi phẩy tay ra sau mới chịu xuống. Đường Anh nghe Doãn Tuyết Phi kể chuyện mà mắt cũng đỏ hoe, cô gái này quả nhiên quả nhiên có sự đồng cảm cao với nỗi đau của người khác, sụt sịt khuyên nhủ:“ Chị, hai vợ chồng chị bất kể là hợp hay tan, người ngoài như bọn em không có tư cách gì nói vào ... Nhưng bất kể thế nào, chúng ta là nữ nhân, phải yêu thương trân trọng bản thân đã.”
Giấy ăn đưa tới, hết tờ này tới tờ khác, lau một lúc đã ném đi non nửa hộp giấy ăn rồi. Phát tiết hồi lâu, Doãn Tuyết Phi cũng dần dần ngừng khóc, chưa kịp nói gì thì Cừu Địch đã lại nói:“ Chị, còn cả chuyện này nữa, tôi không biết có nên nói hay không.”
“ Nói đi, chuyện xấu của vợ chồng tôi còn gì mà cậu chưa biết đâu, tới mức này rồi, ngại ngần gì nữa chứ?” Doãn Tuyết Phi toàn thân mệt mỏi, muốn to tiếng cũng chẳng còn sức:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây