“ À, vậy là anh chuẩn bị tinh thần ly dị với cô ấy? Thế thì còn đàm phán gì nữa, tôi sẽ không lấy của anh đồng nào, để tránh bị anh tố cáo tội tống tiền.” Cừu Địch mở cửa xe đi xuống:“ Chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây.”
“ Này, này, anh đừng đi ... Tại cái mồm thối của tôi ... Anh cứ ra giá đi.” Lý Dương vội vàng xuống xe đuổi theo, kéo tay Cừu Địch:
Cừu Địch cười nhìn hắn, đem cái di động lưu ảnh chụp trộm ném qua cho Lý Dương, Lý Dương giật mình nhận lấy, tay hơi run cầm không vững, rơi bịch một cái, sợ hãi nhặt lên, may mà không sao. Tiếp ngay đó hắn lại ngớ người, cái điện thoại này phải ném xuống sông, ném vào núi lửa mới đúng, sao lại ném cho mình? Hành vi kỳ lạ của Cừu Địch làm hắn hết sức bất an, thấp thỏm nói:“ Anh có ý gì hả? Hay là tôi nhượng lại cho anh cái xe này, trả thêm cho anh 20 vạn.”
“ Anh ở ngoài hôn một cô gái đã không biết phải ăn nói với vợ ra sao, nếu đưa tôi cái xe này, anh phải giải thích với vợ thế nào?” Cừu Địch mắng:
Lý Dương ấp a ấp úng:“ Tôi, tôi đâu muốn thế đâu, chẳng qua, chẳng qua ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây