Ngày cuối cùng rốt cuộc đã tới.
Buổi sáng ngày hôm đó, ánh mặt trời chiếu vàng mặt tường phía đông của tòa nhà, Lý Dương vẫn như mọi khi, thức dậy đúng giờ, xuống lầu mua bữa sáng, chơi với con một lúc, ăn vội ăn vàng cho xong bữa sáng rồi tới công ty. Cũng giống như mọi khi, rời khỏi cổng tiểu khu quay đầu lại liền nhìn thấy người vợ bế con vẫy tay với mình, hắn mỉm cười vẫy tay lại.
Cùng là vẫy tay nhưng tâm trạng chắc chắn là không giống nhau, Mã Ngọc Quyên đi qua đi lại trong phòng, ngày thứ mười rồi mà không có chút tin tức nào, trong lòng cô có hơi chột dạ. Đến khi thực sự phải đối diện, Mã Ngọc Quyên có chút sợ hãi, có chút do dự, nhìn đứa con quấn tã nằm trong nôi, cô cảm giác mình đã làm một chuyện không phải, nếu chuyện đúng như linh cảm của cô, vậy thì gia đình này sẽ tan rã sao?
Ánh mắt cô dừng lại ở ảnh kết hôn của hai người, nụ cười rạng rỡ đó khiến cô thống khổ nhắm mắt lại, từng có lúc nắm tay đi dưới trăng, trao nhau nguyện thề, từng ngậm đắng nuốt cay gây dựng lên ngôi nhà vất vả lắm mới mua được này, ngay cả trang trí nhà cũng do hai người họ tự tay làm, từng nước vôi quét tường đều tới từ đôi tay họ. Vì ngôi nhà này, thành công đưa chồng cô từ một nhà mỹ thuật có tiềm lực thành thợ trang trí, rồi biến thành ông chủ công ty trang trí.
Năm tháng tốt đẹp ấy trôi nhanh qua, ý nghĩ tiếp theo lóe lên, trực giác nói cho cô biết, chồng cô không phải là người coi cô như bảo bối hận không thể nâng niu cô trên tay, ngậm trong miệng sợ tan nữa. Lúc thì nửa đêm say khướt mới về, lúc thì cả đêm chẳng về, đại đa số thời gian đối xử với cô rất hờ hững, ngay cả chuyện vợ chồng thân mật tối thiểu cũng không còn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây