Chiếc xe chầm chậm đi về phía đường Đông Hồng Kỳ, đây là con đường mới được mở rộng, có tới mười làn đường chia làm ba phần, ba làn hai bên đường, bốn làn đường ở giữa, được phân cách bằng dải xanh hóa, cây mới chồng, còn chưa đủ cứng cáp, chưa thể tạo thành bóng râm.
Xe qua lại không dứt, cửa hiệu, người đi đường, hàng quán tạo thành cảnh phố phường phồn hoa, chiếc xe van không có gì đặc biết kia chẳng ai chú ý. Internet phổ biết hơn hai chục năm rồi, tiếp đó là điện thoại thông minh, mạng xã hội, khiến con người ta biết nhiều hiểu rộng, trừ mấy cái xưởng kinh doanh nhỏ, giờ mấy ai còn lái loại xe Iveco già rụng răng này.
Trong xe tồi tàn đó lại là một cảnh tượng khác, đây là chiếc xe có thể chở 16 người, nhưng khoang sau chỉ bố trí 8 chỗ ngồi cố định, không gian xe rộng lớn, trần cao gần 3 mét, rộng 2 mét, mát mẻ dễ chịu, cứ như thế giới hoàn toàn khác với không khí nóng bức bên ngoài.
Nhưng người trong xe chẳng phải tới đây hưởng thụ, người bận thì bận tới luôn chân luôn tay, người rảnh thì cũng rảnh tới ngáp lên ngáp xuống. Ngày hôm trước tới Trường An, Quản Thiên Kiều phải ăn sống tươi nạp lượng lớn thông tin về tình hình, cô chẳng còn cách nào gia nhập đội ngũ này, đang nhìn chăm chăm vào màn hình, điều khiển thiết bị theo dõi tiên tiến trước kia không có cơ hội tiếp xúc.
Những người còn lại sẵn sàng đợi lệnh, Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi thêm vào hai nhân viên đặc vụ không quen biết cũng chẳng hề được giới thiệu tên tuổi. Hai đặc vụ này được Lão Đổng trực tiếp chỉ huy, còn trẻ lắm, tuổi chừng hai mươi, không phải loại kinh nghiệm trận mạc như Phí Minh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây