Mặt hầm hầm bước đi được một lúc thì Lão Đổng thấy có gì đó không ổn cho lắm, sao hai thằng nhãi ranh đó vừa rồi còn tỏ ra rất hung hăng, sao lại hớn hở nhanh như thế, đang nghi ngờ thì người đã tới, đến thẳng phòng bệnh. Hai cảnh vệ muốn tới đẩy giường bệnh nhưng lần nữa bị Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam ngăn cản, không cho ai tới gần Cừu Địch, bọn họ làm được.
Bốn người cầm súng bảo vệ trước sau, Đổng Thuần Khiết đi bên cạnh giường, đoàn người vội vàng xuống lầu. Trên đường đi, Đổng Thuần Khiết nhìn gương mặt xước xát của Cừu Địch, có vết thương gần mắt, chắc do mảnh vỡ nào đó gây ra, chàng trai này còn tốt số, lệch vài ly thôi là mù rồi, không nhịn được thở dài, hối hận vô cùng.
Hai chiếc xe cấp cứu chờ sẵn bên ngoài, người lên xe một lúc là đi ngay, có điều Đổng Thuần Khiết kinh ngạc, trong xe không có y tá, chỉ có cục trưởng Trần mặc thường phục ngồi đó bóc quýt ăn, trông như ông già bình thường, rất hiền hòa, nhưng hắn vội vàng đứng dậy kính lễ, không cẩn thận cụng đầu vào trần xe.
“ Ha ha ha, không cần khẩn trương như thế, tôi đích thân tới đón cậu trở về, như vậy đã đủ thể diện chưa?” Cục trưởng Trần cười khà khà, xua tay ý bảo Đổng Thuần Khiết thoải mái:
“ Xin, xin lỗi cục trưởng Trần, tôi ... tôi lại làm chuyện hỏng be bét rồi.” Đổng Thuần Khiết không ngẩng đầu lên được:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây