Đồng Thuần Khiết chưa kịp phân bua thì nước bọt của Bao Tiểu Tam đã phun đầy mặt rồi, nói xong còn vung tay muốn đánh, may mà Từ Phái Hồng ở gần kịp chặn lại, gọi cảnh vệ đi cùng khống chế cả hai người. Lão Đổng lau nước bọt, bực không để đâu cho hết:“ Ai nói là Cừu Địch bị thương hả? ... Sao cô không nói rõ ràng cho bọn họ biết?”
Hắn đang nói Đô Hàn Mai, Đô Hàn Mai thấy oan quá:“ Tôi vừa tơi, mới nhấn mạnh điều lệ bảo mật cho họ, cái khác đã kịp nói đâu.”
“ Đừng có mà lừa chúng tôi, các người giam chúng tôi bao nhiêu ngày, tôi chưa tính sổ với các người đâu.” Bao Tiểu Tam thấy nơi này đông người, muốn la hét lên cho cả thiên hạ biết: “ Cừu Địch làm sao rồi?”
“ Các cậu thả hắn ra, nếu còn lên cơn, có tin tôi còng lại tống giam luôn không? Cừu Địch đang yên lành, bị thương cái gì, còn nhốt các cậu lại là để bảo vệ các cậu ... Vì bảo vệ Cừu Địch, đồng chí bên trong đó trúng hai phát đạn, không biết có cứu được hay không ... Ở tầng ba ấy, tự đi mà xem, các cậu trông coi ba người bọn họ, dám bỏ trốn thì xử lý như nghi phạm.” Đổng Thuần Khiết cũng nổi khùng, rống lên đá Bao Tiểu Tam mấy phát, làm khí thế của Bao Tiểu Tam suy hẳn:
Nghe nói Cừu Địch không sao cả, nằm trong kia là người không liên quan, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi không thèm để ý nữa, chẳng thèm xin lỗi hay quan tâm có chuyện gì, vội vàng theo Đô Hàn Mai và cảnh vệ lên tầng ba:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây