Dưới bóng cây, người đi rồi, hương thơm vẫn còn lại đó, Cừu Địch ngây ngốc sờ môi, mặt hiện lên nụ cười phức tạp. Y từ từ đi ngược lại nhìn theo bóng lưng xa dần của Trang Uyển Ninh, trong lòng trào dâng vị đắng, thứ mỹ hảo bỏ lỡ thực sự đã quá nhiều, năm xưa chỉ cần can đảm thêm một chút thôi là được rồi, vì sao mình lại rụt rè ngu ngốc như thế?
Hối hận chết thôi, nếu không cuộc sống có khi đã hoàn toàn khác ... Cừu Địch đấm đầu, vẫn còn chìm đắm trong ôn nhu bất ngờ, đến khi xoay người lại thiếu chút nữa va phải người ta. Y phản ứng cũng nhanh, lách người tránh đi, không ngờ người kia cố ý va chạm, lại chắn trước mặt, lần này không kịp đề phòng, thực sự va vào nhau, cảm giác va phải tảng đá.
“ Hả?
Anh ...” Cừu Địch ngẩng đầu lên một cái thấy Phí Minh cao lớn sừng sững đang nhìn mình, y cười xấu hổ, chắc chắn vừa rồi bị người ta nhìn thấy hết rồi: “ Không phải anh nói cách 5 km sao?”
Phí Minh cười mắng:“ Thằng nhãi thối tha này, còn trưng ra cái mặt đau khổ à, tôi muốn đổi vai với cậu mà không được đấy, sao tôi không có cô bạn học cũ xinh đẹp như thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây