Xe đi tới sân bay, đỗ ở ngoài đại sảnh, Từ Phái Hồng ở Trường An này được xem là nhân vật lớn, nhưng bà khác với loại nhân vật lớn được xã hội biết đến như quan viên hay phú thương. Không phải lúc cần thiết, kín đáo luôn là phẩm chất của họ. Không hề đi vào sân bay đón tiếp, xe đỗ ở vị trí không ai mấy ai chủ ý, không lâu sau có tiếng gõ cửa, cửa mở, người đi lên, lặng lẽ ngồi xuống như bóng ma, giống như không hề quen biết vậy, cứ ngồi đó không nói gì cả.
Lên xe đầu tiên là cô gái duy nhất Đô Hàn Mai, da hơi đen, cao gầy má hóp, xách một túi du lịch bình thường, kéo va ly cũng tự mình đặt lên xe, không làm phiền tới ai. Tiếp đó là Trương Long Thành, người tầm thước, trông lão luyện, không có gì nổi bật, chỉ cười với Đổng Thuần Khiết một cái. Người thứ ba là Phí Minh, cao lớn sừng sững như núi, chắc ít nhất cũng phải mét chín, Đới Lan Quân xuống xe đón gọi một câu “thầy Phí”, hắn cũng chỉ cười một cái miễn luôn phần chào hỏi. Lý Tiểu Chúng là người nhiều tuổi nhất nhóm, đeo cái kính gọng rất dày, chui lên xe nhanh như ăn trộm làm người ta chẳng phát hiện ra lên lúc nào.
Đặc biệt nhất là người cuối cùng, Vương Trác, đeo tai nghe, xách ba lô lệch vai, ăn mặc hoa lá cành, lên xe một cái là mắt dán vào gương mặt xinh đẹp của Đới Lan Quân, chen vào ngồi sau cô, tán tỉnh:“ Mỹ nữ ở phòng ban nào thế, sao chúng ta chưa từng gặp nhau?”
Xe lên đường, Đổng Thuần Khiết cùng năm người kia giới thiệu hàn huyên vài câu, bọn họ là thành viên trong cùng một tổ hành động, sau khi nhận biết nhau, trên đường về, họ lập tức bước vào trạng thái hành động.
Ra tay nhanh nhất là Vương Trác, hắn vừa lướt di động vừa kết nối với di động của những người khác, đôi bên có thể chia sẻ tài liệu. Sau khi nhận thức sơ bộ về toàn bộ vụ án, biết toàn bộ quá trình Đổng Thuần Khiết lấy thần mình làm mồi nhử, năm người kia thu lại sự kiêu ngạo, nhìn ông chú béo tốt như quan tham này với ánh mắt khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây