Còn làm cái gì được, Từ Phái Hồng tiếp ngay sau đó quay sang Cảnh Bảo Lỗi đang che miệng cười trộm, ngón tay đưa lên chỉ vào mặt hắn:“ Cậu cười cái gì nào, cậu còn tệ hơn cả cậu ta ... Tám ngày qua cậu qua lại với mười hai cô gái, ăn cơm cùng với chín cô, quá đáng nhất là một ngày hẹn họ ba cô, còn dẫn hai cô về khách sạn ... Tám ngày cậu tiêu hết hai vạn tám nghìn đầu, bình quân mỗi ngày cậu tiêu hết hơn 3000 đồng đấy. Cậu còn mặt mũi mà cười người khác à?”
Cừu Địch kinh hãi rơi cả miếng sủi cảo, thằng này đốt tiền à, giờ y hoàn toàn tin rồi, trước kia Cảnh Bảo Lỗi đúng là tên bại gia tử, không phải bại thường đâu, tới mức cả nhà ra nước ngoài từ mặt hắn cơ mà.
Bao Tiểu Tam đau khổ vỗ trán:“ Vậy mà tôi còn xấu hổ cái gì chứ, một ngày Bảo Đản mày tiêu hơn ba nghìn à, chết tôi rồi, tôi lỗ to rồi.”
Cảnh Bảo Lỗi thế mà chẳng ăn năn gì, vẫn thản nhiên nói cười:“ Nếu như các vị đã tra ra được thân phận trước kia của tôi, vậy thì tôi cũng chẳng cần phải đóng giả làm gì nữa. Trước kia tôi sống như vậy đấy, đi mua sắm, tán gái, đi chơi quán bar, gặp phải cô gái nào vừa mắt thì cùng nhau vui vẻ, hai bên tình nguyện cả, có phạm pháp đâu ... Chị đừng tức giận, lãnh đạo Từ, nếu không muốn gánh chi phí này thì tôi tự bỏ, tôi không muốn mắc nợ tổ chức.”
Thái độ này làm Từ Phái Hồng nghẹn họng, không nói tiếp được nữa. Thấy Từ Phái Hồng nhìn sang phía mình, Cừu Địch nói thẳng luôn:“ Dì không định bới móc gì tôi đấy chứ, tiền trong thẻ tôi không đụng vào, tiền xăng tôi tự trả, bất kỳ thứ gì trong phòng tôi cũng không đụng tới ... nữ nhân khỏi nói, tôi còn chẳng tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây