Được đi rồi, không biết là đi đâu, nhưng rời khỏi đây là tốt rồi, kể cả đổi sang nơi “giam giữ” mới thì cũng đỡ ngán đúng không, thế nên ai nấy đều vui vẻ, chỉ có mỗi Lão Đổng dường như có tâm sự, đi tụt lại phía sau, đã thế thi thoảng lại còn lườm Cừu Địch. Cừu Địch chẳng hiểu ra làm sao tò mò hỏi:“ Sao thế chủ nhiệm Đổng, lần này anh được toại nguyện quyên mình vì nước, vậy mà lại không vui à?”
“ Tôi thì chẳng sao cả, chẳng qua là ngứa mắt với thằng nhãi con cậu mà thôi, mới được vài ngày mà lừa mất cấp dưới của tôi rồi.” Lão Đổng nghiến răng nói từ lừa, so với việc con gái mình bị một bát malatang lừa mất còn làm người ta khó chịu hơn:
Thông cảm, thông cảm, Cừu Địch sán tới gần, cười hỏi:“ Tình cảm cá nhân chẳng lẽ cũng do tổ chức an bài à?”
“ À, cái này cậu nói đúng rồi đấy, tổ chức thực sự sẽ can thiệp, gia đình của quốc an, đại bộ phận thuộc diện được bảo vệ. Nhân viên cưới hỏi, nói đơn giản cũng phải điều tra quan hệ xã hội hai đời, thẩm tra chính trị còn nghiêm ngặt hơn cả tuyển quân đấy.” Lão Đổng cố ý đe dọa, có điều hắn không nói dối:
Cừu Địch hít sâu một hơi:“ Tôi đã có chuẩn bị tâm lý.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây