“ Được thật sao? Em kể cho anh nghe một chuyện, ngày em mới vào nghề, được một đàn anh dẫn dắt, anh ấy có tuổi rồi, có thể coi là nhiệm vụ cuối cùng của anh ấy trước khi rời thực địa về làm việc văn phòng. Anh ấy là người chính trực, gương mẫu, nhân viên thực địa thường xa nhà lâu ngày, thường có rất nhiều vấn đề, nhưng anh ấy không có tật xấu đó.” Đới Lan Quân hồi ức, giọng buồn buồn:
“ Gần hai năm sau cả cơ quan ầm ĩ, vợ anh ấy tới tận nơi đánh ghen. Khi đó chuyện vỡ lở không ai ngờ, không chỉ có một tình nhân trong cơ quan, mà tới bảy người, anh ấy lập tức bì khai trừ, nghe đâu còn biển thủ công quỹ bao tình nhân nữa.”
“ Em không tin, anh ấy sao có thể là người như vậy, cho rằng có hiểu lầm nào đó, đến khi cùng anh ấy đi uống rượu tâm sự, anh ấy không giải thích cho việc làm của mình, chỉ nói hai chữ, buồn chán. Rồi sau đó nữa anh ấy bỏ đi, không ai biết đi đâu. Lúc đó em không hiểu được, về sau dần dần hiểu ra, anh ấy chỉ muốn tìm lại kích thích khi còn ở thực địa.”
Nói rồi giơ tay lên, trong mắt thoáng xuất hiện ánh nước:“ Nhìn em đi, em thành phế nhân rồi, súng không cầm được, bút cũng không cầm được, cuộc sống sau này còn buồn chán tới mức nào? Em sợ mình biến thành người khác ...”
“Xuỵt!” Cừu Địch đặt tay lên môi Đới Lan Quân không cho cô nói nữa, ôm chặt vào lòng, tay vuốt sống lưng cô:“ Không tệ như em nói đâu, mỗi người một khác mà, cha anh tham gia chiến tranh Việt Nam, cũng trải qua ngày tháng tàn khốc chiến trường, sau khi trở về chẳng phải sống bình yên trên núi đó sao? Thậm chí nuôi dạy ra một đứa con trai ưu tú, học tập, hoạt động cái gì cũng xuất sắc, lại còn vào Đảng khi còn rất trẻ nữa ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây