“ Khoan đã!” Đới Lan Quân khẽ lau nước mắt, lau máu trên trán:
Tên gián điệp cười khẽ, hắn chẳng vội chút nào, thậm chí rất tận hưởng phản ứng của người ta trước khi chết, vừa rồi giết hai tên thợ săn chóng vánh, chẳng có chút cảm giác nào:“ Cô gái, không đau lắm đâu, đợi khi cô cảm thấy đau thì hết thảy đã kết thúc rồi ... Tôi sẽ hết sức tôn trọng đưa cô đi, cho dù cô chẳng phải đối thủ xứng tầm khiến tôi phải tôn trọng.”
“ Mày nhầm rồi, hôm nay tao sẽ đưa mày đi ... Mày đã thua một quân bài rồi, tao sẽ chết, nhưng mày cũng phải chết.” Đới Lan Quân gườm gườm nhìn hắn:
“ Quân bài của cô ở đâu thế?” Tên gián điệp dùng nòng súng đẩy mép áo rách tả tơi của Đới Lan Quân lên, đẩy qua ngọc phong nõn nà, lộ một bên núm ti hồng hồng khêu gợi, hắn chỉ coi đây là vùng vẫy cuối cùng của người sắp chết, thích thú chơi đùa coi mồi bị dồn vào góc chết, vũ khí chết người lạnh buốt dí vào thân thể ấm áp:“ Nếu cố định dùng cái này thì không tính đâu nhé, lúc này tôi không có hứng thú với mỹ nữ.”
Đới Lan Quân hất đầu sang:“ Trên người Vương Hải Phong.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây