Cừu Địch khách khí uống vài chén coi như chào đón Vương Hải Phong gia nhập đội ngũ, không tham gia cuộc vui mấy người kia, trong lòng có tâm sự, một mình đi dạo quanh trấn Mang Nhai.
Ở cái vùng tây bắc này một thành thị có mười vạn người cư ngụ đã là lớn lắm rồi, trấn Mang Nhai cũng náo nhiệt phồn hoa đây, vì đây là trấn cuối cùng trước khi đi vào Nam Nương, cho nên khách qua đường nghỉ chân lại ở đây cũng nhiều. Có điều đừng lấy sự phồn hoa ở đây đem so với cảnh chen vai thích cánh ở nội địa. Tây bắc hoang vu chẳng có nhiều người như vậy đâu.
Nhờ vị trí địa lý địa lý mà Mang Nhai mới tấp nập vậy thôi chứ nó cũng không quá thích hợp cho người sinh sống, đây là thị trấn lâu đời rồi, có thể thấp thoáng nhìn thấy bức tường thành xư cũ xây dựng bằng đất, có lẽ từng rất cao lớn, bây giờ sụt vỡ cả rồi, thậm chí có thể thấy dấu vết sông hộ thành cũng đã cạn, chẳng ai có ý định tu sửa để làm nơi du lịch, bở lẽ điều kiện ở đây không thể duy trì cuộc sống quá nhiều người như thế.
Thực tế thì tuy ở đây có cảnh cuộc sống tấp nập, mua bán rộn ràng, Cừu Địch đoán cư dân đương địa không nhiều, chỉ có người làm ăn kéo tới đây thôi. Xung quanh toàn tiếng địa phương rất nặng ... còn nhiều thứ tiếng mà y thậm chí chẳng nhận ra, chẳng biết có phải thế mà Cừu Địch có cảm giác lạc lõng.
Chẳng có hứng thú mua bán gì, đi chưa tới nửa tiếng hết trấn rồi, y quay lại chờ đợi Lão Đổng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây