Vương Hải Phong liên tục gật đầu, giữ đúng thái độ của quân nhân, cấp trên nói, chăm chú lắng nghe, cấp trên hỏi, nghiêm túc trả lời:“ Vùng Nam Cương xưa nay luôn đất rộng người thưa, trước kia có một câu chuyện cười thế này, đó là đi ăn xin cũng phải dắt theo một con lừa, nếu không chưa đi tới nơi đã chết đói rồi ... Mật độ nhân khẩu toàn bộ Tân Cương là khoảng 13 người trên kilomet vuông, đó là là khu dân cư, nên muốn tìm người ở đây rất khó khăn.”
“ Hơn nữa nơi này do hoàn cảnh đặc thù, quản lý súng không nghiêm ngặt như trong nội địa, buôn lậu ma túy thường xuyên, còn có cả săn trộm quy mô lớn. Năm xưa chúng tôi đi tuần tra, ít nhất phải dùng một tiểu đội ... Nói thế nào đây, nếu chúng thực sự chạy tới nơi này, chúng ta lại không có mục tiêu xác thực, chỗ ẩn trốn quá nhiều, kéo cả một đội quân tới cũng như muối bỏ biển.”
Đây chính là thực tế, thực tế này không phải điều Đổng Thuần Khiết muốn nghe, vấn đề chính là ở đó, bọn họ không có tin tức chính xác, chỉ có đúng một bức ảnh, hoàn toàn không có quỹ tích của mục tiêu, thậm chí không chắc đối phương đi về hướng đó không vẫn muốn tìm kiếm, nghe đã thấy ngu ngốc.
Đổng Thuần Khiết biết việc làm của mình ngu xuẩn, nên không mở miệng ra được, Đới Lan Quân phải hỏi thay:“ Thực sự là không còn cách nào à?”
Vương Hải Phong cẩn thận nói:“ Tôi nghĩ như thế, không biết có đúng hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây