Quán vịt quay, Tiền Môn, Bắc Kinh.
Vị trí gần cửa sổ, Quản Thiên Kiều cuộn bánh lá sen há to miệng ngoạm một miếng lớn, vừa nhai vừa phát ra tiếng “ư ư” hàm hồ đầy thỏa mãn, dáng ăn trông chán không chịu nổi. Cô từng nói, thành phố này không có nhiều thứ khiến cô lưu luyến, nhưng vịt quay thì chắc chắn là có mặt.
Ngược lại Đường Anh ngồi ở phía đối diện văn nhã hơn nhiều, trà rót ít uống chậm, ăn thì cắn nhỏ nhai kỹ, khi phục vụ viên mang món ăn lên, luôn có được một câu cám ơn rất thục nữ của cô. Bữa cơm này là để tẩy trần cho Quản Thiên Kiều, chuyến đi Thanh Đảo vừa rồi, cô gái nhỏ giống như trước kia, không phụ kỳ vọng của mọi người, thành công viên mãn lấy được hợp đồng của khách hàng.
Giá trị không cao, chỉ 5 vạn mà thôi, công việc là điều tra thị trường các sản phẩm nước đóng thùng, nước tinh khiết, đối với Quản Thiên Kiều đã quá quen thuộc với công việc điều tra thương vụ mà nói, chẳng khác nào một chuyến du lịch không hề có chút áp lực nào. Hai người vừa ăn vừa nói tới chuyện cùng quan tâm.
Quản Thiên Kiều lấy khăn giấy lau miệng bóng mỡ, hỏi:“ Phải rồi, mấy tên ngốc đó rốt cuộc là làm cái gì, sao đi giữa chừng còn hỏi tôi về máy đo vẽ bản đồ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây