“ Lão Đổng, anh phạm sai lầm rồi đấy.” Cừu Địch đang dựa vào cửa sổ ngắm màn mưa mù mịt bên ngoài, đột nhiên lên tiếng:
Đổng Thuần Khiết không thèm nhìn y, hừ mũi:“ Cậu thì biết cái rắm gì, đừng làm như mình giỏi lắm, lúc ở hồ chứa nước cậu nói cái gì nhỉ? Bảo chúng tôi làm việc vô ích cơ mà, giờ còn xen mồm vào.”
“ Chẳng thèm nói chuyện với anh ... phương hướng sai bét rồi, anh Thu phải nhận ra rồi chứ?” Cừu Địch không nói chuyện với Đổng Thuần Khiết nữa, nhìn sang Lão Thu:
Lão Thu giống như khó mở miệng, không đáp mà hỏi lại:“ Sao cậu biết?”
“ Ngày 18 bọn chúng dừng lại ở Lâm Đàm, nếu như dấu vết để lại ở Hồ chứa nước Ba Tế cũng là của bọn chúng, thế thì rất vô lý. Từ Lâm Đàm tới hồ chứa nước chỉ cần một ngày là đủ, nếu chúng từ Lâm Đàm tới hồ chứa nước Ba Tế thì tới đó sau ngày 19, còn chúng ta thì tới đó vào ngày 23. Trong suốt quãng thời gian đó trời không hề có mưa, trải qua mới 2,3 ngày thôi, dấu vết để lại không thể nào ít như thế ... Hơn nữa cỏ không thể mọc đều như thế được, trời không mưa thì vết chân dẫm lên cỏ sẽ để lại dễ nhìn ra ...” Cừu Địch sống trên núi bao năm, cha y còn là bảo vệ rừng, chuyện đi săn, theo dấu chơi từ nhỏ tới lớn rồi:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây