“ Thật lãng mạn!” Cảnh Bảo Lỗi động lòng thốt lên:
“ Đừng cắt lời.” Bao Tiểu Tam bợp đầu hắn mắng:
Nhưng lần này không hề ảnh hưởng tới tâm cảnh của Đổng Thuần Khiết, hắn vẫn đầy nhu tình nhìn cái trần nhà loang lổ chẳng có một cái gì, tựa hồ lún sâu vào hồi ức không rút mình ra được. Bao Tiểu Tam sốt ruột, cẩn thận hỏi:“ Anh Đổng này, thế có cứu được mọi người không?”
“ Cứu Được, nơi chúng tôi tìm thấy gọi là Đại đội Tây Thượng Đường, người trong thôn vô cùng nhiệt tình, biết có người bị mắc kẹt trên xe, bọn họ tổ chức mười mấy người, lái máy kéo dọn tuyết tiến lên. Tới khi trời sắp tối thì mới tới được chỗ chiếc xe hỏng, khi đó xăng trong xe đã hết, lái xe đã đốt bánh xe để sưởi ấm ... Nửa số người ở trong xe, nửa số người đốt lửa ngoài xe, tình hình rất tệ, mấy đứa bé đã thiếp đi, có lẽ chậm thêm một chút thôi sẽ có người bị hạ thân nhiệt nghiêm trọng.”
“ Khi chúng tôi xuất hiện cũng không khác gì anh hùng trở về, những cha mẹ có con nhỏ khóc tới nhũn người ... Đó là việc làm vẻ vang duy nhất, anh hùng duy nhất trong cuộc đời tôi. Nghĩ lại cũng đủ cho tôi thấy đã không sống uổng kiếp này.” Đổng Thuần Khiết nới với vẻ tràn trề tự tin, không giống kiểu nói chuyện chẳng khác gì đánh rắm thường ngày:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây