Ăn xong cũng không tốn mấy thời gian, chưa đến 7 rưỡi, không biết do khẩu vị mọi người kém đi hay là thức ăn ở đây chán, Đổng Thuần Khiết khoác vai Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam kéo về phòng mình, nói có chút chuyện muốn bàn. Đới Lan Quân chủ động xung phong tìm Cừu Địch bảo ba người họ đi trước. Cô gọi điện thoại liên hệ với Cừu Địch, dựa theo y miêu tả đi ra ngoài trấn, đi suốt, đi tới lúc không thấy nhà cửa đâu nữa, khi cô đang nghi ngờ liệu có nhầm không thì thấy một lòng sông khô cạn, Cừu Địch bất thình lình dưới lòng sông nhảy lên.
Không biết y từ đâu tới, toàn thân mồ hôi đầm đìa, làn da rám nắng khỏe khoắn dưới ánh mặt trời lập lòe tòa sáng, mặc quần thể thao cùng chiếc áo ba lỗ, lộ rõ vóc người cao lớn. eo nhỏ lưng rộng. cơ bắp cánh tay nổi vồng, cơ ngực rắn chắc cùng, toát ra nét hấp dẫn nam tính.
Ánh mắt Đới Lan Quân thoáng qua tia sáng, nam nhân thích ngắm cô gái xinh đẹp, các cô gái cũng thích chứ, đi tới gần mới phát hiện ra trong tay y còn ôm chừng chục quả dưa chuột bọc dấy báo, không to lắm, chỉ cỡ hai ngón tay, thứ này đúng là hiếm có, mấy ngày qua ăn toàn thịt là thịt, cô cũng phát ngán rồi, lấy ngay một quả gặm cái rốp. Dưa chuột hơi nhỏ, chưa phát triển hết nên trên còn có gai, vỏ hơi dày, nhưng đủ quý giá, nuốt xuống xong cô mới hỏi:“ Ở đâu ra thế, ở đây mà cũng có rau quả à?”
“ À tôi chạy bộ hơi xa, mua được từ nhà một nông hộ, chưa tới mùa nên người ta không nỡ hái đâu, tôi phải thuyết phục mãi ... Đây là thời điểm giao mùa, nơi này hoang vu, nước lại ít ...” Cừu Địch nhìn Đới Lan Quân ăn dưa chuột đầy hứng thú, sao cảm thấy cô gái này cầm quả dưa chuột có gái đưa qua cánh môi hồng kia lại khiến người ta sinh ra tưởng tượng vô biên:
“ Anh cười cái gì thế?” Đới Lan Quân nhíu mày, cảm giác nụ cười của Cừu Địch rất bất chính:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây