Đới Lan Quân ngăn Cừu Địch lại, tò mò hỏi:“ Làm sao anh nhìn ra được những điều đó từ chủ nhiệm Đổng? Có thể giải thích rõ hơn cho tôi biết được không?”
Khó từ chối giai nhân, kể cả Cừu Địch dù muốn người ta đánh giá thấp mình để thoát thân, nhưng cũng có tâm tình mâu thuẫn khác muốn thể hiện trước mặt giai nhân:“ Nhìn kiểu uống rượu là biết được phần nào, người uống khỏe nhất chắc chắn không phải là người đứng đầu, nếu quan lộ thuận lợi, tương lai rộng mở, cần gì phải uống liều mạng như thế? Rõ ràng chủ nhiệm Đổng chỉ là một trung tầng, không cao không thấp, không phải là người chuyên môn phụ trách tiếp rượu chứ.”
Đới Lan Quân không đáp mà hỏi:“ Vậy tài hèn chí lớn thì sao?”
“ Nếu là người tài cao chí lớn liệu có chịu ngồi chung bàn đám anh em không tương lai như chúng tôi không?” Cừu Địch đặt ra hỏi đơn giản:
Những điều này nói ra rồi thì thấy rất dễ dàng, đây là trí tuệ tới từ cuộc sống, đơn giản nhưng không tầm thường, tựa hồ làm ấn tượng của Đới Lan Quân với Cừu Địch được cải thiện đôi chút:“ Vậy thì anh còn suy xét gì nữa, một người thất bại trên quan trường, tài hèn chí lớn, lại đi xa thì còn có thể làm được gì nào? Có điều tôi tạm thời vẫn chưa thể nói mục đích cho anh được, mặc dù chủ nhiệm Đổng tài hèn, nhưng thân thế của anh ấy thì không phải bình thường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây