Thoáng cái đã hết một ngày, vậy mà chẳng được việc gì cả, Đới Lan Quân không quen biết Tạ Kỷ Phong, cũng không hiểu mấy về chuyện điều tra thương vụ, nhưng cô lại hiểu con người Đổng Thuần Khiết. Nói thế nào nhỉ, hắn chính là loại nhiệt tình ba phút, rất dễ lên cơn hứng khởi vì ý tưởng nào đó, nhưng đôi khi chẳng cần gặp khó khăn ngủ dậy một cái hôm sau hắn đổi ý, coi như chuyện chưa từng xảy ra.
Lần này đoán chừng chủ nhiệm Đổng cũng chỉ nổi hứng bất chợt thôi, bởi vì chuyện này chẳng có ai ép buộc hắn phải làm cả, Đới Lan Quan đề nghị: “ Chuyện kia của chúng ta, tôi thấy hay là thôi đi.”
Đổng Thuần Khiết nghĩ một lúc rồi lắc đầu:“ Không được, tôi bám sát chuyện này hơn nửa năm rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ, nếu không có dũng khí trăm khó không sơn thì đừng mong làm được việc gì hết.”
Điều này khiến Đới Lan Quân hoài nghi lắm, thiếu mỗi điều nói, anh đã bốn mấy rồi, đã thấy anh làm được việc gì đâu, chứng tỏ anh chẳng hề có cái gọi là trăm khó khôn sờn.
Đổng Thuần Khiết thấy người đồng hành không mấy nhiệt tình, thuyết phục:“ Tiểu Đới, chuyện này thực ra phải nhìn vào hai mặt của vấn đề, đám người này của Lão Tạ mặc dù là những kẻ không giữ gìn quy củ, không bị ước thúc. Nhưng nhìn mặt tích cực, người ta làm việc dứt khoát, đến ngay cả tôi mà hắn cũng dám đánh thì còn có ai mà hắn không dám đánh? Tôi lại thấy người thế này mới chính là nhân tuyển trong lòng mình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây