Bất tri bất giác hai người đã đi qua đoạn đường tối tăm văng vẻ, dần dần sự huyên náo hiện ra trước mắt, có vẻ hoàn cảnh này khiến Tiêu Lăng Nhạn thêm vài phần cảm giác an toàn, vai thả lỏng hơn, bước chân thêm nhẹ nhàng. Trong lòng cô, tên Cừu Địch này dù lợi hại tới mấy cũng không quá đáng sợ, vì chẳng qua y chỉ muốn đem thứ mình biết ra để đổi chút tiền mà thôi.
Cái cô thực sự đề phòng là y làm gián điệp hai mang, ăn tiền cả hai đầu, cho nên mới hết sức cẩn thận, không để mình hớ hênh lộ ra tin tức gì y chưa phát hiện.
Đi được một quãng rất xa rồi vẫn chưa thấy Cừu Địch nói thêm gì, người thúc giục lại là Tiêu Lăng Nhạn:“ Sao lại không nói nữa, tôi vẫn đang lắng nghe đây.”
“ Chuyện này thực sự không dễ mở miệng, muốn giải quyết được vấn đề thì trước tiên phải làm rõ vấn đề, nên chúng ta phải đặt tên gián điệp còn lại lên thảo luận mới được.” Cừu Địch chép miệng:
“ Không vấn đề, tên con lại là ai? Anh có chứng cứ không? Cứ báo cảnh sát bắt luôn là được.” Tiêu Lăng Nhạn giơ điện thoại lên trêu chọc:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây