Hai bảo an nghe giọng điệu như trong túi có 800 vạn của Cừu Địch mà đều run, nói ra thì bảo an của Đồng Minh đại đa số không phải dân chuyên nghiệp, bọn họ toàn là đồng hương đồng tộc ở trong trấn. Hơn nữa còn toàn là những chàng trai trẻ mười tám mười chín tuổi đầu chưa va chạm với cuộc sống, làm sao đấu nổi loại lọc lõi đường phố như Cừu Địch. Cả hai lén đánh giá Cừu Địch, không dám tiếp lời.
“ Chưa từng nghe nói tổng giám đốc Tiêu có bạn trai.” Bảo an A thì thầm với bảo vệ B:
“ Nhưng mà lớn như thế rồi, ai dám bảo không có chứ, chị ấy giàu như thế, người theo đuổi chắc cả đống ấy chứ.” Bảo an B không dám khẳng định:
Cho nên chuyện này thà tin có chứ không dám nói là không, lỡ chẳng may là thật thì không phải gặp họa không đáng à? Cừu Địch thấy người ta sợ càng trêu già:“ Hay là tôi gọi điện cho Lăng Nhạn, bảo rằng các anh đuổi tôi đi, hôm nay tôi không thể ăn tối cùng cô ấy nhé?”
Hai bảo an hoảng ngay, rối rít ngăn cản:“ Đừng đừng đừng ... Chúng tôi tin anh được chưa? Anh trai, thời buổi này kiếm được công việc không dễ gì, vì một câu của anh mà mất việc, anh đành lòng sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây