“ Này, này ... Đừng đi đừng đi, không uống nữa, nói đùa thôi mà, thực sự không uống nữa đâu, ở đây ai đi cũng được, riêng cô không thể đi.” Cừu Địch ngăn Quản Thiên Kiều cười nịnh:“ Cô là con mắt của chúng tôi mà.”
Bao Tiểu Tam hơi rượu bốc lên, khí anh hùng tỏa ra ngùn ngụt, ngứa mắt với bản mặt nịnh thần của Cừu Địch:“ Phì, thằng hèn nhát nịnh bợ, có thế cũng sợ . . Kiều chỉ là ...”
“ Là cái gì?” Quản Thiên Kiều nhướng mắt lên, giọng điệu sặc mùi uy hiếp, cô thừa biết tên này mõm cho không mọc được ngà voi:
“ Em gái của chúng ta.” Bao Tiểu Tam vội vàng sửa lời, thoát một kiếp nạn.”
“ Cậu nói cho rõ ràng, là em gái hay là ... em ... gái.” Cùng một chữ, qua giọng điệu kéo dài của Cảnh Bảo Lỗi liền sinh ra nghĩa khác ngay:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây