Một tên áo đen đi tới, lục lọi người Vu Đại Dương lấy ra chìa khóa, mở cửa hiệu, hai người khác mỗi người xốc một bên cánh tay hắn kéo vào trong, ném hắn xuống đất, va phải đống đồ đồng nát trong hiệu, tiếng đồ rơi đổ liên hồi.
Người qua lại thấy cảnh này đều tránh xa, chẳng ai dại gì chuốc họa vào thân.
“ Tôi, tôi trả tiền cho anh ...”
Vu Đại Dương tuy sợ tới chân tay mềm nhũn rồi, nhưng mà đầu óc vẫn còn chưa loạn, cuống quít móc ví ra, lấy tiền ông chủ Tiêu đã đưa trả lại cho người ta, cái mạng nhỏ quan trọng hơn:
Tiêu Kính Khoan không nhận, cũng không nói gì cả, cứ nhìn Vu Đại Dương chằm chằm, nhìn tới hắn sởn gai ốc, Tiêu Kính Khoan vừa đưa tay ra là hắn cuống lên cầu xin, giọng nói như chực khóc:“ Ông chủ, tôi thực sự không nói dối, bọn chúng đúng là tới ga tàu cao tốc ... Thật, anh tin tôi đi mà, tôi vừa mới ra khỏi nhà ga thì bị người ta bịt mắt, cướp lấy ví tiền, điện thoại ... Ngày hôm đó tôi phải đi bộ về nhà, thật đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây