“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ngô Hiểu Tuyền ném mạnh báo cáo kế hoạch marketing trong tay, nóng này nói với Tiêu Kính Khoan ở phía đối diện:
Đang hỏi tới chuyện mấy người của công ty điều tra thương vụ kia, Tiêu Kính Khoan không ngờ rằng bên trên lại coi trọng việc này như thế, nhưng mà chuyện này ... Hắn khó mở miệng được, ấp úng đáp qua loa:“ Không có gì đâu chị Ngô, tôi chỉ gặp một lần trên thành phố, trông hơi giống nên thuận miệng hỏi thôi.”
“ Thế hả?” Ngô Hiểu Tuyền cười nhạt, loại cười khinh miệt, hai người đều là loại lăn lộn thương trường, cân lượng đối phương được bao nhiêu, biết rất rõ:“ Mặc dù tôi không hiểu về cái nghề mắt kính này, nhưng mà biết nhìn mắt người ta đấy, con người ta khi nói dối thì con ngươi co lại, lúc căng thẳng thì mày nhíu vào. Kính Khoan, vừa rồi cậu có hết mấy biểu hiện đó.”
“ Làm gì có, chị cứ lấy tôi ra đùa.” Tiêu Kính Khoan cười ha hả lảng đi, vờ ngốc ứng phó, người ngoài có lẽ không biết chứ hắn thì biết, mặc dù Ngô Hiểu Tuyền không có căn cơ gì ở trấn Lâm Hải, nhưng vừa vặn đó lại thành ưu điểm để cô ta thành đối tượng được Tiêu Lăng Nhạn coi trọng. Từ việc cô ta lên thẳng một mạch thành trợ lý tổng giám đốc là biết, cái chức vị này khác gì bạn thân chốn khuê phòng đâu. Khi Tiêu Lăng Nhạn không có nhà, chuyện trong công ty do cô ta và Chúc Sĩ Bình quyết định.
Nhưng nữ nhân này rất khó dây, Tiêu Kính Khoan nghe cô ta cười là biết ngay không qua mặt được, Ngô Hiểu Tuyền gọi hắn tới đây danh nghĩa là muốn xem kế hoạch marketing, rõ ràng kiểu lật giấy qua quít chẳng thèm che giấu thế kia, cô ta đang đợi hắn nói chuyện khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây