Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 281: Lâm trận chẳng nao núng. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“ Cậu còn có thời gian mà lải nhải à, chuồn mau, đừng để như ở trấn Truân Binh bị người ta đánh cho thành đầu heo ... Thôi chết rồi, hành lý của chúng ta còn ở trong khách sạn, làm sao đây?” Cảnh Bảo Lỗi bắt đầu bài lải nhải quen thuộc của hắn, không giúp được gì, còn làm người ta thêm cuống:

“ Mọi người ở lại đây chờ, để tôi.” Cừu Địch tài cao gan lớn, dựng cổ áo lên quay lại khách sạn. Tất nhiên y không tới gần, đứng từ xa quan sát, hiện giờ 19 giờ 07, người ra vào khách sạn không ít, chiếc xe thương vụ kia vẫn đỗ bên đường, không thấy ai canh giữ bên ngoài. Y cẩn thận đi qua trước khách sạn, trong đại sảnh không có chúng, phòng bọn họ ở tầng 6, đám người đó chắc chắn ở hành lang cả, định ôm cây đợi thỏ rồi:

Quan sát một hồi, thấy mỗi cái xe đỗ bơ vơ ở đó dưới bóng cây khá khuất tầm nhìn, Cừu Địch đã có quyết định, quay về chỗ ba người bạn đang đợi, khoác vai hai thằng bạn:“ Chạy trốn không phải là cách, nếu để người ta biết cân lượng của chúng ta rồi, sau này không sợ nữa, vậy thì còn làm sao mà đòi được tiền.”

“ Phải rồi, chúng có năm thằng thôi, kiếm cái ngõ hẹp, hai người phục kích, một làm mồi nhử, ít nhất hạ được hai thằng, sau đó còn ba thằng, một chọi một, sợ cái đếch.” Bao Tiểu Tam quệt mũi, kế hoạch đánh úp lập ra nhanh như chớp, lão tử sợ cảnh sát chứ sợ gì lưu manh:

“ Đúng thế, chúng đã biết chúng ta có vấn đề, vậy không cần vờ vịt gì nữa, chơi mạnh tay vào, cho chúng không dám bám đuôi chúng ta, làm thế này ...”


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)